Sắc mặt Bạch Khuynh có chút khó coi, con nhỏ Cố Nhược Phán đó chỉ là một tiểu minh tinh còn có thể lấy năm ngàn vạn ra để bồi thường, nói không quay là không quay, xem ra là có người coi trọng cô ta, người này còn ra tay rất hào phóng.

"Cái cô Cố Nhược Phán đó, vậy mà lại có thể đưa ra chi phiếu năm ngàn vạn, chẳng phải nghe nói cô ta chả nổi danh gì mấy hay sao? Đến bộ phim này mà còn phải nhờ người giới thiệu cô ta mới được nhận thù lao năm trăm vạn, vậy cũng đã cao lắm rồi."

"Đúng đó, quả thật nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nhưng phải nói là dáng dấp của Cố Nhược Phán này cũng rất được, có lẽ là được ông chủ lớn nào đó coi trọng rồi."

"Tôi cũng nghĩ vậy, lần này thì tốt rồi, năm ngàn vạn mà nói cho là cho, ra tay thật hào phóng mà, người có tài lực ở thành phố của chúng ta cũng chả có mấy ai, các cô đoán xem sẽ là ai đây?"

"Để tôi đoán trước cho, không phải là cái vị ở Chính Hằng kia đó chứ?"

"Suỵt, cô nhỏ giọng một chút, ở đây có ai không biết Bạch Khuynh là người của tổng giám đốc Trình, cẩn thận một chút, bị người khác nghe được, đi nói lại thì công việc cũng đi luôn..."

"Đúng đó, đúng đó..."

Tô Nhan đứng một bên nhìn biến cố đột ngột phát sinh, lắng nghe toàn bộ những lời mấy người xung quanh đang bàn tán, vừa nhìn về phía Bạch Khuynh, quả nhiên, sắc mặt cô ta rất tệ, hai con mắt như bốc lửa.

Chắc mình sắp gặp phải tai ương rồi đây, cô vô lực thở dài một tiếng!

Bạch Khuynh quay đầu nhìn Tô Nhan đang cúi đầu, không biết là vừa bị năm ngàn vạn kích thích, hay bị mấy lời bàn tán xung quanh kích thích, mới kiếm cô để tìm lấy cảm giác tồn tại.

"Tô Nhan, cô nói xem, người đó là ai?"

Đáy lòng Tô Nhan phát điên, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh lắc đầu.

"Bạch tiểu thư, tôi đoán không được."

Bạch Khuynh khẽ cười một tiếng, nhìn cô nói: "Bọn họ nói là Cẩm, cô thấy sao? Thật sự là Cẩm sao?"

Tô Nhan váng đầu, Bạch tiểu thư, vấn đề này của cô sao lại đi hỏi tôi?

Sao tôi biết được?

"Bạch tiểu thư, cô và tổng giám đốc Trình là một đôi, trong lòng cô hẳn là đã có đáp án, tôi chỉ là một người ngoài, thật khó mà nói được, cũng không rõ cho lắm." Tô Nhan cắn hai chữ "người ngoài" vô cùng mạnh.

Bạch Khuynh nhìn cô, cơn tức bỗng biến mất không thấy, thay bằng một nụ cười ưu nhã.

"Ừ, cô nói đúng, loại đàn bà đó, Cẩn làm sao có thể nhìn trúng được." Nói xong, còn như có như không nhìn liếc qua Tô Nhan, sau đó mới đạp giày cao gót rời đi.

Để lại một mình Tô Nhan im lặng hỏi trời xanh, cúi đầu thở dài một cái.

Trong phòng họp, đạo diễn, phó đạo diễn và mấy diễn viên chính...

"Bây giờ chúng ta phải lập tức tìm được nữ chính số 2." Đạo diễn nhìn mấy người một cái, nói.

Bạch Khuynh cạo cạo móng tay, nhẹ giọng nói: "Tôi không có ý kiến. Các ông tự quyết định là được rồi, tôi không quan tâm."

Đạo diễn liếc nhìn Bạch Khuynh một cái thật sâu, sau đó dời tầm mắt sang những người còn lại.

"Còn các cậu?"

"Đạo diễn tự sắp xếp là được rồi."

"Được, nếu mọi người đã tín nhiệm tôi như vậy, tôi sẽ toàn quyền phụ trách." Đạo diễn nói xong thì kề tai nói nhỏ gì đó với phó đạo diễn.

Chỉ thấy phó đạo diễn hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu rời đi.

Bạch Khuynh nhìn lướt qua, không tỏ chút vẻ mặt dư thừa nào, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, lại khiến cô không cách nào bình tĩnh được nữa.

Chỉ chốc lát sau, một đoàn người từ bên ngoài bước vào, có trợ lý, có nhân viên trường quay, tất cả xếp thành một hàng.

"Đạo diễn, ông định..."

"Tôi định chọn ra một người trong số những người này, chúng ta không có thời gian, cứ chọn đại một người trong đây đi." Đạo diễn nhìn đám người còn lại, nói rành mạch.

Tô Nhan đứng ở một góc, nghe được lời của đạo diễn cũng phải kinh sợ một phen, chọn ra nữ chính số 2 trong đám bọn họ?

Đạo diễn làm thế có phải đã quá mạo hiểm rồi không?"