Trong giấc mộng, Tô Nhan chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang ngọ nguậy ở miệng, cô theo bản năng mà mở miệng ra, chủ động cắn lấy thứ đó.

Hành động này khiến cho tình dục trong mắt Trình Tự Cẩm chợt lóe, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới, cảm nhận cái miệng nhỏ của cô đang ngậm cắn môi mình, sắc mặt ngày càng trầm xuống.

Nhất là khi nghe được câu nói phát ra từ miệng cô.

"Ừm ngon, đùi gà..."

Có lẽ Tô Nhan cũng dần cảm giác được không khí xung quanh có gì đó không ổn, hai mi nhăn lại, đôi mắt đang nhắm chặt cũng hơi mở ra, trong đôi mắt mờ sương vẫn còn đang ngập nước.

Nhưng vừa mở mắt thì đã thấy một khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt, cả người Tô Nhan đều ngơ ngác, như thể vẫn chưa kịp hình dung tình huống lúc này là thế nào.

Trình Tự Cẩm không định rời khỏi cái miệng nhỏ của cô, thấy cô chậm rãi mở mắt, anh nhìn thật sâu vào đáy mắt cô, lại nhìn bộ dạng ngây ngô của cô, có hơi ngạc nhiên đối với phản ứng của cô, thế nên, anh quyết định bất động, cứ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đầy sâu xa như thế.

Tô Nhan thì trợn tròn mắt nhìn anh suốt một phút, mới giật mình mở bừng hai mắt, kinh hãi kêu lên thành tiếng...

"A ô a..." Trong lúc hét lên đầy sợ hãi, Tô Nhan phát hiện giờ phút này hai người bọn cô đang môi chạm môi.

Tình cảnh này...

Đang hôn?

Biểu cảm lúc này của Tô Nhan đã không thể dùng từ kinh sợ để hình dung, phải nói là khiếp sợ đến mức cả linh hồn cũng run lên, tròng mắt hiện vẻ khó tin và sợ hãi.

Cô chợt đẩy người đàn ông đang đè nửa người lên người mình ra, cả người lui mạnh về phía sau, dán thật chặt lên cửa xe, vẻ mặt khó coi như ăn phải phân, sắc mặt lại càng hết trắng rồi đỏ, hết đỏ lại chuyển sang đen.

Dù sao thì cũng rất khó coi...

Phải nói là màu sắc trên mặt cô đến bảng pha màu cũng không pha ra được!

"Anh, anh anh anh anh anh anh..." Tô Nhan tức giận vươn ngón tay ra, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thản nhiên của người đàn ông.

Nếu cô không nhìn lầm, môi của anh ta đang khẽ cong lên, nhìn anh ta đưa lưỡi khẽ liếm láp một vòng quanh môi, Tô Nhan có cảm giác đầu đang nở hoa.

Lại nghe anh ta nói: "Gà hầm nấm..."

"???" Tô Nhan nhìn chăm chăm vào anh ta, sao anh ta lại biết cô thích nhất là món gà hầm nấm?

Ngay sau đó, cô lại nghe anh ta nói: " Ăn ngon không?"

Tô Nhan mở trừng hai mắt nhìn biểu cảm cười như không cười trên mặt anh, ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hình như là cô ngủ thiếp đi, sau đó hình như là cô có nằm mơ, lại hình như là mơ thấy mình đang ăn thịt gà...

Cho nên, cô chắc chắn đã ăn thứ gì đó, nhưng là thịt gà, hay là thịt người? Còn là đôi môi của người đàn ông này?

Biểu cảm trên mặt Tô Nhan như sụp đổ, sau đó lại chuyển sang cứng ngắc, hóa đá...

Vừa định mở miệng nói gì đó, giọng nói trầm thấp dễ nghe kia lại xông vài tai cô một lần nữa, khiến cô có muốn vờ như không biết cũng không được.

"Tôi thấy em ngủ, định đánh thức em dậy, không ngờ..."

Không ngờ?

Tô Nhan thầm thấy giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, đã thấy hắn cong môi nhìn cô với ánh nhìn đầy tà mị, nói với giọng sâu xa.

"Em đột nhiên ôm tôi, sau đó lại cưỡng hôn tôi."

Cưỡng, cưỡng, cưỡng hôn anh ta?

Sắc mặt Tô Nhan thay đổi liên tục, cũng không đơn giản chỉ là khó coi, hai mắt muốn nhìn xuyên qua hai tròng mắt anh để xem coi anh có nói xạo hay không, nhưng mà, trừ vẻ thâm trầm ra thì cô chả thấy được gì cả.

Cuối cùng, cô không thể làm gì khác hơn là nhận lỗi, giật giật khóe môi, khó nhọc nói: "Trong chuyện này..."