Tô Nhan thở phào nhẹ nhõm, đứng nghe Bạch Khuynh và chuyên viên trang điểm nói chuyện phiếm.

"Chị Khuynh, sợi dây chuyền kim cương này của chị nhìn thậy quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi, đẹp thật đấy!"

"Hả, cô nói cái này hả, là của bạn tôi tặng, mẫu mới nhất, số lượng giới hạn đó." Bạch Khuynh nói, khuôn mặt hiện rõ sự vui vẻ.

"Bạn tặng? Nhất định là đang theo đuổi chị rồi, người đeo đuổi chị thất đúng là chịu chơi."

"Cũng được."

Tô Nhan nghe cũng rướn cổ nhìn cô ấy, lại bị Bạch Khuynh bắt gặp, liền hỏi: "Tô Nhan."

"Dạ?"

"Cô thấy sợi dây chuyền của tôi thế nào?"

Tô Nhan gật đầu nói: "Rất đẹp, nhất định là giá trị liên thành."

Bạch Khuynh kiêu ngạo nâng mi, nhìn Tô Nhan cười nói: "Đoán xem là ai đưa?"

Tô Nhan nghe Bạch Khuynh nói thì khóe miệng co rút: "Chuyện này thật không dễ đoán, người thích Bạch tiểu thư có rất nhiều."

"Đúng vậy, nhưng người có năng lực lại còn hào phóng như vậy lại không nhiều."

Tô Nhan chỉ cười cười, cúi đầu làm việc của mình, xem ra là do Trình Tự Cẩm đưa rồi, vì tán gái mà sẵn sàng tặng sợ dây chuyền cả ngàn vạn.

Thật đúng là phá của, bất chợt, cảnh tượng sáng nay lại ùa vào đầu cô, dọa cho cô vội vàng lắc đầu, điện thoại di động liền vang lên.

Cô lấy ra nhìn, là của Tiết Cầm Cầm, cô vội cầm điện thoại ra khỏi phòng, đi đến nhà vệ sinh.

"Alo, Tiết Cầm Cầm, cậu còn dám gọi cho tớ?"

"Nhan Nhan, cậu không sao chứ? Tớ nói cho cậu biết, tối qua chúng ta vừa ra khỏi quán bar thì cậu liền bị người ta cướp đi, cái tên Trình Tự Cẩm đó, đúng, đúng, chỉ là tớ không ngờ anh ta lại có sức quyến rũ đến vậy, đến trái tim nhỏ của tớ cũng chịu không nổi, tối hôm qua cậu bị anh ta mang đi có xảy ra chuyện gì không?"

Bên kia điện thoại, Tiết Cầm Cầm có vẻ như đang rất kích động.

Tô Nhan bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, vô lực nói: "Cậu ngừng lại đi, chúng tớ không xảy ra chuyện gì hết, cậu đừng có nghĩ bậy bạ."

"Không xảy ra chuyện gì? Đáng tiếc thật, nếu tôi hôm qua các cậu có xảy ra chuyện gì, vậy các cậu không cần phải ly hôn nữa, cậu sẽ trở thành Trình phu nhân danh xứng với thực."

Tô Nhan nghe Tiết Cầm Cầm nói, chỉ cảm thấy đau đầu.

"Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Không có chuyện gì thì tớ cúp đây, còn nữa, cậu là một đứa thấy sắc quên bạn, vong ân phụ nghĩa, cho nên mới để cho anh ta mang tới đi, may là không có chuyện gì, nếu mà xảy ra chuyện gì, tớ sẽ không để yên cho cậu đâu, được rồi, tớ còn có việc, cúp đây."

Nói xong, Tô Nhan liền cúp điện thoại, nhớ tới Trình Tự Cẩm, cô không khỏi dùng sức lắc đầu, không muốn nghĩ quá nhiều, tối qua chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể thay đổi cái gì.