Trình Tự Cẩm đi tới trước mặt Tô Nhan, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, đầu cô gác lên vai Hàn Lỗi, nghe lời hát trong miệng cô, hai tròng mắt hơi híp lại.

Anh trầm giọng nói: "Mang lên xe đi."

"Dạ." Hàn Lỗi đáp một tiếng rồi đỡ Tô Nhan rời đi.

Một loạt những động tác diễn ra, Tiết Cầm Cầm chỉ kịp trợn mắt há hốc mồm nhìn theo, xoay xoay cái cổ cứng ngắc nhìn Tô Nhan bị mang đi, lại nhìn Trình Tự Cẩm đứng bên cạnh.

"Anh, anh, anh anh anh anh..." Mặc dù Tiết Cầm Cầm không uống say, nhưng lúc này đây cô cũng mắc chứng cà lăm.

Người đàn ông này từ đâu chui ra thế?

Trình Tự Cẩm ghé mắt, liếc nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi, chỉ để lại Tiết Cầm Cầm đang hóa đá.

Đến khi cô lấy lại được thần trí, muốn đuổi theo thì xe đã chạy mất, chỉ còn biết tức giận dậm chân.

"A, xong đời rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Vừa nãy cô không nhìn lầm chứ, người đàn ông kia thật sự là Trình Tự Cẩm sao? Tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, chồng của Tô Nhan?

Anh ta mang Tô Nhan đi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tô Nhan té xuống ghế xe, mở mắt nhìn chung quanh một chút, cuối cùng ngồi dậy nhìn người đàn ông bên cạnh, lắc lắc đầu, nói giọng không rõ.

"Ôi chao! Đẹp trai quá! Anh, anh từ đâu ra thế?"

Trình Tự Cẩm không thèm để ý đến cô, chỉ chăm chú nhìn vào máy tính trên tay, mi mắt cũng không chớp một cái, như thể con ma men Tô Nhan bên cạnh chỉ là không khí.

Tô Nhan uống say như bị mất trí nhớ, thấy Trình Tự Cẩm không để ý đến mình, cô tức giận liền quăng một cái tát

"Ha, tôi, tôi nói chuyện với anh mà anh không nghe sao? Có lễ phép không vậy? A?"

Hàn Lỗi lái xe phía trước, nghe được tiếng động đó liền nhanh chóng nhìn vào gương, quả nhiên, mặt Trình Tự Cẩm trầm xuống. Anh cong khóe môi, ánh mắt rơi vào Tô Nhan nửa giây sau đó nhanh chóng dời đi chỗ khác.

"Anh, đang nói chuyện với anh..."

Trình Tự Cẩm quay đầu, híp mắt nhìn cô, sắc mặt không tốt, trầm giọng nói: "Cô còn biết mình tên gì không?"

Tô Nhan hất hàm nói: "Dĩ nhiên là biết, tôi đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên là Tô Nhan."

Trình Tự Cẩm híp hai tròng mắt, khóe môi cong lên, đột nhiên giữ chặt gáy cô, kéo cô nhích lại gần mình, tầm mắt rơi vào khuôn mặt phớt hồng của cô, nhẹ giọng nói.

"Vậy cô biết tôi tên gì không?"

Tô Nhan cố gắng mở to hai mắt ngước nhìn lên trên, chỉ biết dáng dấp người này không tệ.

"A, đẹp trai, anh, anh nhìn quen mắt ghê nha, tôi, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Trình Tự Cẩm không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn cô chằm chằm, nhìn bóng dáng anh ẩn hiện trong đôi mắt ngơ ngác lại mê mang kia.

Đột nhiên, Tô Nhan bắt đầu hát lên.

"Dường như chúng ta đã từng gặp mặt, anh có nhớ không?"

Trình Tự Cẩm cau mày, nhìn cô gái uống say kia, quả thật anh chưa từng thấy cô gái này uống say rồi làm loạn như thế, trong mắt thoáng vẻ ghét bỏ, lúc định hất cô ra, lại nghe cô lầm bầm nói.

"À, tôi nhớ ra rồi, tôi biết anh tên gì rồi..." Tô Nhan ra vẻ bừng tỉnh, nhìn người đàn ông đang kinh ngạc trước mặt, nói.

Trình Tự Cẩm nhăn mi, cười như không cười nhìn cô.

Nhưng mà...

"Anh, anh tên là, tên Cái Rắm..." Nói xong, cả người Tô Nhan gục xuống đùi anh, ngủ như chết.