Trong quán bar hỗn loạn, ánh đèn neon lấp lánh,

"Cạn ly, chúc mừng tớ sắp khôi phục thân phận độc thân..." Tô Nhan giơ ly rượu lên, nhìn đứa bạn Tiết Cầm Cầm của mình, hét lớn.

"Cạn... Hả? Cậu vừa nói cái gì thế?" Tiết Cầm Cầm vừa định cạn chén với cô liền nhìn cô chằm chằm, hỏi.

Tô Nhan cười cười, ghé sát vào Tiết Cầm Cầm lớn tiếng nói: "Cậu không nghe lầm, tớ muốn đưa đơn lên tòa, tớ muốn ly hôn, tớ muốn trở về thân phận độc thân."

Tiết Cầm Cầm nghe nói thì đặt ly rượu xuống, kéo cô qua, hỏi: "Cái gì? Cậu nói cậu muốn đưa đơn lên tòa tố tụng ly hôn?"

"Ừ, đúng thế! Sao cậu lại có vẻ mặt đó?" Tô Nhan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Cầm Cầm, không hiểu hỏi.

Tiết Cầm Cầm nghe thế thì co vai lại, nói: "Xong rồi, tớ bị giáng cấp từ bạn thân của Trình phu nhân xuống thành bạn thân của Tô Nhan rồi..."

"..."

"Này, Tiết Cầm Cầm, cậu muốn chết sao? Cậu nói thế là có ý gì? Làm bạn thân của Tô Nhan tớ cậu mất thể diện lắm sao? Còn nữa, cái vẻ tiếc hận trên mặt cậu là thế nào hả?" Tô Nhan nghe nói, sầm mặt xuống, căm tức nhìn cô gái đối diện, có xúc động muốn bóp chết cô ấy.

Hai người là bạn vô cùng thân, từ cấp 3 đến đại học đều học chung với nhau, mãi đến sau khi tốt nghiệp, vì nơi làm việc khác nhau nên mới tách ra, nhưng dù sao thì vẫn chung một thành phố, nên cứ đến Chủ Nhật là hai người lại hẹn gặp nhau.

Tiết Cầm Cầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tối sầm của cô bạn, vội trưng ra nụ cười, nhích đến gần cô, nắm bả vai cô hỏi.

"Nhan Nhan, cậu không hối hận chứ? Anh ta là Trình Tự Cẩm, là Trình Tự Cẩm đó, chỉ với ba chữ này thôi cũng đủ để cậu đi ngang ở các thành phố X này rồi, cậu lại muốn ly hôn với anh ta?" Nói xong, Tiết Cầm Cầm vờ đặt tay lên trán cô.

Tô Nhan đen mặt tránh cái tay đang đưa tới của cô, cắn răng nói: "Tiết Cầm Cầm, cậu có ý gì? Chuyện giữa tớ và Trình Tự Cẩm thế nào cậu không phải không biết, lúc đầu cậu đã nói gì với tớ? Có phải cậu quên hết rồi không?"

Tiết Cầm Cầm cong khóe môi, hồi tưởng lại ngày nào đó của bốn năm trước...

"Cái gì? Cậu kết hôn với tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng Trình Tự Cẩm? Tô Nhan, cậu xem tớ là đứa nhóc ba tuổi sao? Cậu kết hôn với anh ta, tớ nói cho cậu biết, thật ra thì tớ đã sớm kết hôn với Beckham? Cậu có muốn khoác lác thì cũng nên nhìn lại gương đi? Người ta là Trình Tự Cẩm, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực, người ta dựa vào đâu mà phải kết hôn với cậu, cậu đừng có nằm mộng, quốc sắc thiên hương trong tay anh ta xếp cả một xấp dày, cậu chỉ là một bông hoa dại..."

Tiết Cầm Cầm đang say sưa ca thán, vừa quay đầu đã bị tờ hôn thú đập thẳng vào mặt, khiến cô trợn tròn hai mắt...

Thu lại suy nghĩ, Tiết Cầm Cầm lắc đầu, nhìn Tô Nhan.

"Nhưng mà, sao đột nhiên cậu lại muốn tố tụng ly hôn? Không phải mấy năm nay vẫn sống rất tốt sao? À, tớ biết rồi, Tô Hạo sắp tốt nghiệp, cho nên cậu không cần nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta nữa, cậu muốn qua cầu rút ván?"

Tô Nhan nhìn cô chằm chằm, gõ mạnh vào trán cô.

"Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đó, nếu không ly hôn, chẳng lẽ tớ phải sống như thế cả đời sao, cậu cũng không nghĩ thử xem, anh ta dựa vào thân phận độc thân kim cương của mình trêu chọc cả một đại đội bươm bướm, tớ cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc dù bọn tớ không phải vợ chồng thực sự, nhưng thời gian lâu dài tớ được cái lợi gì chứ?"

Lúc này Tiết Cầm Cầm mới chợt hiểu ra, vỗ vai cô nói: "Ha, tớ quên mất chuyện đó, cậu không nói tớ cũng quên, quên cậu cũng phải gánh cái danh đã kết hôn, không thể nói chuyện yêu đương như người bình thường, đúng, đúng, cũng đến lúc nên ly hôn rồi, chúc cậu ly hôn vui vẻ."

Lúc này Tô Nhan mới nở nụ cười, hai cô gái nâng ly chúc mừng: "Cạn ly..."