Editor: dohuyenrua

Sau khi xuống xe, ánh mắt Tô Nhan lạnh tanh nhìn lướt qua Trình Tự Cẩm, muốn bước lên một bước đón một chiếc xe, lại bị anh giữ thật chặt, Tô Nhan không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn anh, nhíu mày lại.

Thật ra thì cô rất rõ ràng đó cũng là chuyện đã qua, nhấp nhô lớn nhất cô cũng đã vượt qua, chuyện này thì được tính là chuyện gì.

Chẳng qua, cô thật sự tò mò  người phụ nữ đi theo anh bốn năm tới cùng là ai, sau khi người con gái ấy qua đời thế nhưng có thể ở lại bên cạnh anh, đi theo anh ròng rã bốn năm, nếu như không phải là thích, anh sẽ khiến một người phụ nữ bên cạnh anh bốn năm, còn từ đầu đến cuối đều bảo vệ rất tốt, có chút tò mò thân phận của cô ấy rồi.

Đơn giản...

"Thế nào? Vẻ mặt này của anh là gì? Có lời muốn nói?"

Trình Tự Cẩm thấy cô hình như không tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thật vất vả mang cô trở lại lần nữa, anh thật không muốn bởi vì một chút chuyện không đáng xảy ra mà có chuyện gì không tốt với cô.

"Vợ, không phải em tức giận chứ, vậy cũng là chuyện đã qua."

Tô Nhan chỉ cong khóe môi, khẽ cười nói: "Thế nào? Tại sao anh sợ em tức giận?"

Trình Tự Cẩm lại ôm cô thật chặt vào trong lòng trầm giọng nói: "Anh đương nhiên sợ, anh sợ muốn chết."

Tô Nhan chỉ mấp máy môi đỏ mọng, thật ra thì đối với anh có yêu cô không, trong lòng cô rất rõ ràng, nếu như nói trước kia nhìn ánh mắt anh  nhìn cô là sâu xa như biển, như vậy bây giờ anh, ánh mắt nhìn cô là một loại thâm tình, cô có thể nhìn nhìn thấy tình cảm trong mắt anh.

Nếu như một người tình thâm ý thiết đối với một người khác, chỉ biết lộ ra chân tình, chuyện này không che giấu được.

" Thạch Nhược Lan là người phụ nữ đi theo anh bốn năm?"

Trình Tự Cẩm không nói gì, chỉ là ôm cô  càng chặt.

Tô Nhan cũng không nóng nảy, mà tiếp tục nói: "Nghe nói anh bảo vệ cô ấy rất tốt, vì cô ấy còn ép ông chủ người ta nhảy lầu tự sát, rốt cuộc là  người phụ nữ thế nào lại có thể khiến anh hao tổn tâm cơ như vậy, thay người dân làm một nhà cầu công cộng đây? Không phải Long Bội Tuyết chưa rời đi trước khi các người ở cùng nhau? Nhưng nếu anh thích cô ấy như vậy, sau khi Long Bội Tuyết rời đi còn có một người phụ nữ khác tồn tại, tại sao anh để cho cô ấy rời đi? Ban đầu có lẽ anh thích cô ấy, nhưng bởi vì sự xuất hiện của em, anh lựa chọn hy sinh mình, muốn trả thù em  đúng không? Thạch Nhược Lan đó rốt cuộc thần thánh phương nào? Không biết có cơ hội có thể gặp mặt một lần không, em..."

"Đó đã là chuyện đã qua, chúng ta có thể không nói ra không? Hả? Vợ." Trình Tự Cẩm trầm giọng nói xong, chỉ  một tiếng kia ‘ vợ ’ cuối cùng hình như có một chút mùi vị khẩn cầu.

Tô Nhan mím môi môi đỏ mọng, sau một hồi trầm mặc nhẹ giọng nói: "Anh đang sợ cái gì đây?"

Trình Tự Cẩm lại ôm cô hết sức chặt, để cho giữa hai người càng thêm gió thổi không lọt, một bàn tay to của anh đã đặt lên gáy của cô.

"Anh sợ cái gì? Anh sợ nhất chỉ là mất đi em, ~CaptainCat%[email protected]ôn~ cho nên, những chuyện trước kia, cũng bỏ xuống, để cho nó qua có được không?"

Tô Nhan nghe nói mi tâm có chút dãn ra, cô chưa từng thấy Trình Tự Cẩm như vậy, hình như thật rất yếu ớt không chịu nổi, lại khiến cho người ta rất đau lòng.

"Vậy em chỉ hỏi anh một vấn đề, anh có yêu cô ấy không?" Thật ra thì cô muốn hỏi, ngươi yêu cô ấy sao? Nhưng mà bây giờ, nhất định là không thương.

Trình Tự Cẩm cũng rất chân thành hồi đáp: "Chưa từng có."

Tô Nhan có chút mê mang, nếu anh nói từng thích, hoặc có yêu, cô còn cảm thấy bình thường, một anh tại tới liền không có có yêu người phụ nữ, rốt cuộc có cái gì ma lực có thể khiến anh làm như vậy đây?

"Nói thật ra, em thật sự rất hiếu kỳ Thạch Nhược Lan đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến anh một người đàn ông cho tới bây giờ không yêu, cam tâm tình nguyện làm công việc bề bộn như vậy, chẳng qua em cũng biết, anh nhất định sẽ không nói, đã như vậy, em cũng không cần hỏi, có lẽ có một ngày, em sẽ gặp người phụ nữ này cũng không chừng, đúng không?"

Trình Tự Cẩm không trả lời cô, gặp? Không thể nào để cho cô gặp, thật vất vả lại một lần nữa tiến tới với nhau, anh không thể nào ở cho phép bất kỳ mối nguy hại nào tồn tại giữa quan hệ của bọn họ.

Tô Nhan thấy anh không nói lời nào, cô đoán anh phải đang sợ, sợ?

Anh cũng có lúc sợ, Tô Nhan không nhịn được khẽ cười một tiếng vỗ sau lưng của anh nhẹ giọng nói: "Được rồi, chúng ta nhanh lên  về nhà đi, Dật Trần đang ở nhà chờ chúng ta đây."

Lúc này Trình Tự Cẩm mới từ từ buông cô ra, lại nắm chặt tay của cô, trầm mặt lấy điện thoại di động ra gọi.

"Đi tới xx đón tôi." Nói xong cũng ngắt điện thoại di động chuyển mắt nhìn Tô Nhan.

Mà Tô Nhan cũng nhìn anh, thở dài một tiếng lắc đầu nói: "Đều nói cho anh, đã trễ thế này, cũng không cần giày vò  trợ lý Hàn người ta rồi, người ta cũng cần ngủ ăn cơm yêu đương."

Nghe vậy, hình như Trình Tự Cẩm nhớ tới cái gì, lông mày nhướng lên, trầm giọng nói: "Nhờ lời lành của em, làm sao cậu ấy còn có thể nói yêu thương?"

Nghe vậy, Tô Nhan sững sờ, chỉ không nói căng khóe môi, mấy năm trước cô nói cô làm sao có thể quên.

"Nhưng, cho dù người ta không nói chuyện tình yêu, người ta cũng phải ăn cơm đi ngủ, gặp phải một ông chủ như anh, thật sự là bất hạnh của  trợ lý Hàn."

"Thế nào? Bất bình thay cậu ấy?"

"Thế nào? Không được?"

"Không biết là người nào, trước kia ghét người ta."

"..." Tô Nhan lại co rút khoé môi một lần nữa không mở miệng nói chuyện, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái.

Trình Tự Cẩm thấy thế vội vàng ôm eo của cô, che chở cô trong lòng trầm giọng nói: "Thế nào? Tức giận rồi?"

"Không có."

"Thật không có?"

"Thật không có."

"Vậy để cho anh hôn một cái."

"Trình ừm ưmh..." Tô Nhan mở to hai mắt, chống lại ánh mắt tràn ngập ý cười của anh, trong lúc nhất thời là vừa thẹn vừa cáu.

"Ừm ưmh..."

Trình Tự Cẩm hôn một hồi mới thả cô ra, lông mày vui thích nhếch lên, $CaptainCat^[email protected]$  Tô Nhan lại đỏ mặt tía tai gầm nhẹ nói: "Trình Tự Cẩm, anh có thể không cần bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng động dục được không? Đây là đường lớn, biết không?"

"Ừ, biết." Trình Tự Cẩm nếm đến ngon ngọt, liếm liếm khóe môi lại muốn cúi đầu hôn cô, lại bị Tô Nhan né tránh.

"Anh đủ rồi."

Trình Tự Cẩm cũng không được voi đòi tiên, chỉ ôm cô, mãi cho đến khi Hàn Lỗi chạy tới.

Tô Nhan ngồi ở ngồi xe, luôn không nhịn được nhìn Hàn Lỗi, lại bị Trình Tự Cẩm ghen, ngón tay quấy phá ở eo cô.

Tô Nhan không thể nhịn  bàn tay vuốt ve của anh được nữa, nghiêng người mở miệng hỏi: "Trợ lý Hàn có người yêu chưa?"

Hàn Lỗi sững sờ, không biết  tại sao Tô Nhan  đột nhiên mở miệng hỏi anh vấn đề này, anh hoảng hốt nhớ một màn này hình như rất quen. Không thể làm gì khác hơn là qua gương nhìn về phía phía sau, chỉ thấy người đàn ông phía sau vẫn nhìn chằm chằm vào người khác, không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời nói: "Không có."

Nghe vậy, Tô Nhan nhíu mày, nhìn  mặt của Hàn Lỗi, ngũ quan thanh tú, người đàn ông như vậy sẽ phải có không ít người phụ nữ thích, làm sao lại còn lại, thành độc thân?

Tô Nhan lần nữa trở về ngồi nhìn Trình Tự Cẩm.

"Có phải là anh bắt trợ lí Hàn làm quá nhiều việc, làm cho người ta  không có thời gian yêu đương không?"

Nghe vậy, không đợi Trình Tự Cẩm mở miệng đáp lời, mặt Hàn Lỗi toát mồ hôi nói: "Phu nhân,  chuyện Trình tổng gia cho không nhiều..."

"Tôi biết rõ, anh không phải nói tốt thay anh ấy."

Hàn Lỗi: "..."

Nói xong, Tô Nhan vừa nhìn về phía Trình Tự Cẩm nói: "Anh phải suy nghĩ cho cấp dưới của anh một chút, trợ lý Hàn cũng lớn rồi? Anh xem chính anh cũng đã có con trai, tại sao có thể để  trợ thủ đắc lực của anh còn cô đơn?"

Trình Tự Cẩm nghe vậy nhíu mày, cảm thấy rất có đạo lý, trầm giọng dò hỏi: "Vậy em nói nên làm cái gì?"

Tô Nhan nghe nói rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn Hàn Lỗi, nhìn Hàn Lỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng cầu nguyện cũng không nên nghĩ cái gì nát chiêu gì.

Tô Nhan suy nghĩ một chút vỗ đùi: "A, có, anh có thể cho trợ lý Hàn nghỉ dài hạn, cho đến khi anh ấy tìm được bạn gái rồi trở về công việc."

Nghe vậy,  sắc mặt của Hàn Lỗi biến đổi lớn, một bộ dạng muốn khóc.

"Phu nhân, tôi..."

"Tôi biết rõ anh muốn nói gì, không nên khách khí, cũng không cần cảm ơn tôi." Tô Nhan cười nói với Hàn Lỗi.

Điều này làm cho Hàn Lỗi muốn nói ra lời cứng rắn lại bị nuốt trở vào.

"Nhưng, tôi đi, Trình tổng sẽ bận tối mắt, cám ơn ý tốt của phu nhân, hay là thôi đi."

Nghe vậy, Tô Nhan gật đầu một cái, ^CaptainCat&[email protected]^^ Hàn Lỗi thấy cô gật đầu vừa muốn buông ra một hơi lại nghe thấy cô nói: "Vậy thế này, tôi tạm thời thay thế vị trí của anh, đợi đến khi anh tìm được bạn gái mới thôi."

"..." Lần này Hàn Lỗi thật là muốn khóc, đành phải chuyển ánh mắt cầu cứu nhìn  đại tổng giám đốc nhà anh.

Nhưng lúc này đại tổng giám đốc nhà anh là chồng người ta, cho nên, cầu xin giống như không cầu.

Trình Tự Cẩm chỉ cong khóe môi, ánh mắt rất nhạt  liếc mắt nhìn Hàn Lỗi trầm giọng nói: "Em xác định?"

Tô Nhan rất phấn khích gật đầu nói: "Em xác định, dù sao ban đầu là em nói lung tung, mới để cho đàn ông tốt như trợ lí Hàn vẫn cô đơn, trong lòng em băn khoăn, như vậy đi, chúng ta bỏ tiền để cho anh ấy đi du lịch Lệ Giang (*), nghe nói nơi đó là cổ trấn."

(*) Lệ Giang: là một  đơn vị hành chính cấp địa khu của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nó cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng.

"Được, em quyết định."

Hàn Lỗi: "..."

Hàn Lỗi an tĩnh lái xe, tại sao đã sắp xếp anh xong hết rồi?

Kết quả, ngày thứ hai Hàn Lỗi đã bị Trình Tự Cẩm cho đưa đi, hiệu ích ( hiệu quả và lợi ích)  chính là nhanh như vậy, thế nên người nào đó tối hôm qua mệt mỏi cả đêm, nhận được điện thoại.

"Vợ, mau tới công ty."

"Làm gì?"

"Không phải nói thay thế trợ lý Hàn?"

"Đúng vậy, sau khi anh ấy đi em mới đến."

"Ừ, cậu ấy đang ở trên máy bay."

"..." Tô Nhan lập tức ngồi dậy.

"Nhanh như vậy?"

"Ừ, anh chờ em ở công ti, bảo lái xe đưa em đến là được."

"..." Tô Nhan nhìn điện thoại di động im lặng, chuyện này... Cũng quá thần tốc, nhưng bây giờ cô đau lưng.