Editor: dohuyenrua

Tô Nhan nhìn gò má Tô Diệu Mạn, đột nhiên phát hiện, điều duy nhất cô đáng  mừng chính là sau cô Trình Tự Cẩm cũng chưa có những người phụ nữ khác, ban đầu khi cô biết anh lúc anh và người phụ nữ khác đi quán rượu.

Trong lòng của cô khó chịu tựa như rất nhiều cây gai ghim vào, đau đến nỗi cô sắp không thể hô hấp, cô khó có thể tưởng tượng người phụ nữ trước mắt trải qua ra sao, làm sao chấp nhận.

Lúc này mi tâm Tô Diệu Mạn khẽ nhíu lại, cuối cùng nhíu chặt thành một nắm.

"Chị Diệu Mạn, chị làm sao vậy?"

Tô Diệu Mạn dùng sức nắm tay Tô Nhan, trên trán cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột.

"Nhan Nhan, chị, chị đau bụng..."

Nghe vậy,  mặt Tô Nhan liền biến sắc, nhìn bụng của cô, vội vàng quay đầu lại bắt đầu hô to.

"Có ai không, chị Diệu Mạn đau bụng, có ai không..."

Tô Nhan lớn tiếng la lên, Trình Tự Tuấn đã chạy như bay tới,  ôm lấy Tô Diệu Mạn, vẻ mặt khẩn trương.

"Vợ, em làm sao vậy? Đau ở đâu?"

Sắc mặt Tiểu Dật Trần cũng bắt đầu thay đổi, đôi tay gắt gao ôm bụng, thở hổn hển nói: "Tôi, tôi đau bụng, tôi, tôi rất muốn, giống như..."

"Giống như cái gì?" Trình Tự Tuấn nhìn Tô Diệu Mạn đau mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch không khỏi khẩn trương hỏi.

Sau đó, mấy người cũng nghe tiếng chạy tới, Tô Nhan lại nhìn thấy giữa hai chân Tiểu Dật Trần có chất lỏng chảy xuống, trong nháy mắt mở to mắt.

"Trời, mau đưa bệnh viện, chị Diệu Mạn vỡ nước ối, chị ấy sắp sinh..."

Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn về phía nước ối Tô Diệu Mạn để lại, Nam Hải Lan hưng phấn kêu to.

"Sắp sinh, sắp sinh, nhanh, nhanh, đưa bệnh viện, đưa bệnh viện..."

Trình Tự Cẩm liếc mắt nhìn anh cả ngu ngơ đứng ở đó, không khỏi căng  khóe môi trầm giọng nói: "Còn không đưa đến bệnh viện, muốn cho chị dâu sinh ở nhà mình?"

"Nhanh đi bệnh viện."

"A, được được..." Bộ dạng Trình Tự Tuấn khẩn trương hồ đồ, sau đó liền ôm Tô Diệu Mạn đi thật nhanh về phía ga ra.

Mọi người cũng đều đi theo, trong bệnh viện, trong phòng sinh truyền đến hàng loạt tiếng kêu đau.

"A..."

Ngoài cửa, tất cả mọi người đi theo khẩn trương, Tô Nhan ôm Tiểu Dật Trần nhìn chằm chằm phòng sinh, nghe từng tiếng kêu to, cô không khỏi run rẩy, hình như lúc trước cô sinh Tiểu Dật Trần vô cùng  thuận lợi, không thấy kêu to như vậy.

Mặc dù lúc ấy cũng kêu mấy tiếng, thế nhưng chị ấy đã đi vào nửa giờ rồi, tại sao còn không sinh ra, cô nhớ cô đúng hai mươi phút là xong rồi.

Chỉ là hơi đau đớn...

Mà Trình Tự Cẩm đứng bên cạnh Tô Nhan nghe bên trong Tô Diệu Mạn kêu đau một tiếng cao hơn, hạ mắt nhìn gò má Tô Nhan, theo bản năng ôm eo của cô.

Tô Nhan sững sờ, ngước mắt nhìn liền đối diện đôi mắt thâm thuý của anh, chỉ cười nhạt.

Ngược lại Trình Tự Tuấn không bình tĩnh chút nào, nghe từng tiếng kêu to, sắc mặt của anh cũng  trở nên khó coi hơn, từ lúc Tô Diệu Mạn bắt đầu vào đã hung hăng nhíu lại.

"A..."

Đập một tiếng, Trình Tự Tuấn đấm một cái vào tường, nhìn y tá vội vàng đi ra lập tức cản lại, sắc mặt đen như đáy nồi.

"Vợ tôi như thế nào? Tại sao cô ấy kêu nhiều như thế, tại sao còn chưa sinh ra?"

* thấy thế mở miệng nói: "Vị sản phụ bên trong kia sinh đôi, nhưng thai vị không tốt lắm, nhưng sản phụ kiên trì sinh con tự nhiên, cho nên có thể có chút khó khăn, nhưng các anh yên tâm, nếu như thực bất đắc dĩ, bác sĩ sẽ chọn lựa những phương pháp khác." Nói xong cũng lướt qua anh rời đi.

Nghe vậy, Trình Tự Tuấn nhiu mày lại, sắc mặt anh nhanh chóng xanh mét, nhưng hai người mẹ chồng nàng dâu đã sinh đứa bé ngược lại không có gì lo lắng.

Sinh con chính là như vậy, sinh đôi, vậy khẳng định rất khó sinh, huống chi trong phòng sinh đã có bác sĩ giỏi nhất cả nước rồi, họ cũng không phải quá lo lắng.

Nam Hải Lan nhìn bộ dạng con lớn nhất, không nhịn được kể khổ nói: "Ôi, bây giờ con biết gấp gáp khẩn trương, ban đầu đã làm gì? Đáng đời vợ con lạnh lùng con, sau này ba đứa cháu đều để mẹ nuôi, cách xa những người cha như các con, đỡ dạy bậy bạ cho cháu mẹ, hừ." Nói xong, Nam Hải Lan vẫn không quên trừng mắt nhìn Trình Hạo Thiên.

Trình Hạo Thiên vô duyên vô cớ bị vợ xem thường, có chút im lặng, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt về phía hai đứa con trai không có tiền đồ, cũng lạnh lùng hừ một tiếng.

"Hừ..."

Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, không cần tính cả anh, bây giờ anh đã mang về cả hai người, nhìn anh cả nhà mình trầm mặt, mắt đại tổng giám đốc vui thích cong môi, ôm Tô Nhan thật chặt.

Tiểu Dật Trần khéo léo nằm ở trong lòng Tô Nhan, mặc dù con trai nhỏ, nhưng cũng biết bên trong bác gái sinh đứa trẻ, không khí tương đối khẩn trương.

"Mẹ, lúc ấy mẹ sinh con ra có phải cũng như thế này không?"

Tô Nhan cúi đầu, nhìn con trai của mình, hình như không ngờ cậu sẽ hỏi như thế. Đôi lông mày nhíu lại.

"Ừ, theo đạo lý là giống nhau."

Sau khi Tiểu Dật Trần nghe nói, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn Tô Nhan nặng nề nói: "Mẹ, sau này con bảo vệ mẹ, không để mẹ bị thương."

Lời nói nặng nề của Tiểu Dật Trần chọc cười mấy người lớn, Nam Hải Lan nhìn cháu trai của mình cười nói.

"Ôi ôi ôi, bây giờ tiểu bảo bối của chúng ta  đã biết phải bảo vệ mẹ, thật biết nghe lời."

Tô Nhan cũng không nghĩ đến con trai sẽ nói như vậy một phen ấm lòng, thật là làm cho cô vô cùng cảm động, từ nhỏ con trai đã không ở bên cạnh mình, lại có thể  hiểu chuyện như vậy, thật là làm cho cô quá ngoài ý muốn.

"Vậy sao, sau này Dật Trần phải bảo vệ mẹ?"

"Vâng, sau này con sẽ bảo vệ mẹ, không để cho người khốn nạn bắt nạt mẹ." Nói xong, Tiểu Dật Trần còn như có như không liếc cha cậu một cái, ý kia là, nói chính là ông!

Trình Tự Cẩm nhướng mày, sắc mặt tối sầm lại, tiểu tử này có thù oán với anh thật sao?

"Tiểu tử, không có cha chân dài, con làm sao bảo vệ người phụ nữ của cha?"

Nghe vậy, Tiểu Dật Trần nhíu lông mày nhỏ nhìn anh chằm chằm nói: "Chẳng lẽ chú có thể giúp mẹ cháu?"

"Vợ của cha, người phụ nữ của cha,  đương nhiên cha có thể bảo vệ."

"Tên lừa gạt, nếu chú có thể bảo vệ mẹ cháu, làm sao mẹ cháu rời bỏ chú bốn năm chứ, đừng tưởng rằng cháu nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, ban đầu nhất định là chú làm làm sai chuyện gì rồi, mẹ cháu mới mang cháu rời khỏi, hừ."

Nghe vậy,  sắc mặt của Trình Tự Cẩm  trầm hơn rồi, ánh mắt nặng nề đối diện con trai.

Ngược lại Nam Hải Lan nghe nói không nhịn cười được.

"Ai ôi, lão Trình, ông xem cháu trai lớn của chúng ta, rất thông minh."

"Ừ, không tệ, cũng không nhìn xem là cháu ai."

Tiểu Dật Trần nghe nói chỉ  le lưỡi  với Trình Tự Cẩm một cái, bộ dạng tự mãn đáng đánh đòn.

Nhìn Trình Tự Cẩm nhịn xuống, vươn ngón tay thon dài xoa trán của cậu trầm giọng nói: "Con rất thông minh."

"Đó là đương nhiên, cháu đương nhiên thông minh."

Trình Tự Cẩm lại âm trầm nói: "Đó là bởi vì con kế thừa gen của cha, hiểu không, tiểu tử?"

"..." Tiểu Dật Trần tức giận trừng to mắt mà nhìn anh.

Khóe môi Tô Nhan cười mỉm nhìn đôi cha con này, hình như cô lựa chọn chính xác.

"Tốt lắm, không nên ồn ào rồi, không nhìn thấy có người sắc mặt rất khó coi sao?" Tô Nhan liếc mắt nhìn Trình Tự Tuấn nói.

Trình Tự Cẩm cũng ngước mắt nhìn anh trai, nhíu mày không nói gì.

Mà Trình Tự Tuấn đứng ở một bên nhìn đối diện một nhà ba người, anh lại ước ao ghen tị.

Mặc dù, anh thích nhất Mạn Mạn ở bên cạnh anh, cũng có đứa bé của bọn họ, lại không thể trở lại như xưa, nhưng anh không buông tha như vậy, bọn họ còn có năm sáu chục năm từ từ đi, chỉ cần họ ở bên cạnh anh.

Vừa lúc đó, cửa phòng sinh bị mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang từ từ đi ra, trên mặt nụ cười chúc mừng nói.

"Chúc mừng chúc mừng, là một đôi thiên kim."

"Lão Trình, tôi lại thêm hai cháu gái, chúng ta lại thêm hai cháu gái, gần đây thật đúng là song hỉ lâm môn, thật tốt quá, thật tốt quá..."

Trình Tự Tuấn nghe nói sau rốt cuộc lộ ra nụ cười, hai mắt lại nhìn chằm chằm trong phòng sinh, vội vàng hỏi: "Vậy ta vợ đây?"

"Sản phụ còn cần xử lý, chúng tôi phải đưa trẻ đến phòng trẻ sơ sinh vô trùng, các anh có thể lên nhìn bọn nó."

Sau đó đã nhìn thấy hai y tá ôm hai đứa trẻ đi tới.

Mấy người cũng đến gần xem thử, Trình Tự Tuấn có vẻ kích động không thôi, nhìn đứa trẻ nhăn nhăn nhúm nhúm hồng hồng, hình như nó nhíu mày.

"Sao lại giống các cụ già, vì sao trông các con như vậy?"

Nam Hải Lan trợn trắng cả mắt, vỗ bả vai Trình Tự Tuấn nói: "Trẻ con mới sinh đều như vậy, một tháng sau là tốt."

Trình Tự Tuấn nhìn hai con gái của mình, khóe môi không tự chủ cong lên, trẻ con vừa mới phát ra tiếng, cả mắt cũng còn chưa mở ra, chỉ là tay chân của con thật sự là rất nhỏ, nhìn các người lớn mềm lòng.

"Con gái, ta là cha, ta là cha..."

Tô Nhan nhìn hai tiểu bảo bối cười, thật là thật nhỏ, Tiểu Dật Trần của cô cũng từ nhỏ như vậy từ từ lớn lên.

"Tốt lắm, chúng ta phải đưa mấy đứa trẻ đến phòng trẻ sơ sinh rồi, sau đó các người có thể tới nhìn." Nói xong, y tá liền ôm hai tiểu bảo bối đi.

Anh mắt Trình Tự Tuấn lưu luyến  từ trên người đứa bé thu hồi lại, đi vào phòng sinh, không bao lâu, Tô Diệu Mạn cũng được đẩy ra, cả người cũng yếu đuối nằm trên giường đẩy, mắt cũng không mở ra được.

Trình Tự Tuấn tiến lên kích động ở tay nhỏ bé của cô nói giọng nói mang theo run rẩy rõ ràng.

"Vợ, vợ, em cảm giác như thế nào đây? Anh nhìn thấy con gái của chúng ta, bọn họ thật nhỏ, nhăn nhúm, vẫn còn rất hồng, chúng ta có con gái rồi."

Tô Diệu Mạn nghe thấy giọng của anh, nhưng cô lại không có hơi sức  đáp lại bất kì cái gì, nước mặt trộn với nước mắt chảy đầy gương mặt.