Màn trình diễn kết thúc trước sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người, tóc đỏ thay đổi thái độ hống hách của mình đối với Châu Chấn Kiệt.

Khi ra đằng sau sân khấu cậu ta đề nghị với Châu Chấn Kiệt.

"Ban nãy anh chơi khá đấy.

Anh có muốn tham gia cùng bọn tôi không?"

Châu Chấn Kiệt lắc đầu đáp.

"Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi còn có công việc, không thể tham gia rồi."

Tóc đỏ nhíu mày cảm thấy người trước mặt chắc chắn chưa biết mình đang bỏ qua cơ hội tốt.

Cậu ta giải thích.

"Anh chắc chứ.

Để tôi nói cho anh biết không phải ai cũng được chúng tôi mời đâu.

Nhìn anh giống dân văn phòng, công việc văn phòng làm sao có thu nhập cao như bọn tôi đi diễn chứ."

"Tôi chắc chắn, lời mời này tôi không thể nhận."

Thấy Châu Chấn Kiệt vẫn dứt khoát từ chối tóc đỏ lắc đầu cười nhạo hắn đang phí phạm tài năng của mình.

"Anh đúng là ngu mà, làm ca sĩ nhiều tiền mà không làm, đi làm văn phòng đời nào mua được nhà ở thành phố này."

Châu Chấn Kiệt bị một tên nhóc choai choai kêu bản thân hắn nghèo chỉ biết nín cười, nếu đứa nhóc này biết hắn là tổng giám đốc một công ty lớn trị giá vài trăm tỉ chắc chắn không dám nói năng như vậy đâu.

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, một thành viên trong ban ngó đầu vô nói với tóc đỏ.

"Anh à đầu trọc hối lỗi rồi, nó quay lại xin lỗi anh cũng muốn vào lại ban."

Châu Chấn Kiệt nghe vậy cảm thấy nhiệm vụ của mình đã xong bèn đứng lên nói.

"Thôi các cậu cứ giải quyết với nhau đi, tôi đi trước đây."

Dứt lời hắn bước ra khỏi phòng nghỉ đi ra ngoài, Khương Bạch Ngọc đã chờ sẵn ở cổng.

Lúc hắn đi ra cô cầm chai nước đưa cho hắn.

"Chắc anh mệt lắm, tôi có mua nước cho anh này."

Châu Chấn Kiệt nhận lấy chai nước không quên nói lời cảm ơn.

Hai người bắt đầu đi dạo, Khương Bạch Ngọc cúi đầu sau đó nhìn hắn nói.

"Ban nãy anh trông tuyệt lắm đấy, lúc mà anh biểu diễn mấy cô xung quanh tôi hò hét inh ỏi kiểu này này.

Anh không làm nhạc sĩ thì phí quá đi."

Vừa nói cô vừa làm mấy hành động như fan cuồng chọc cười Chấn Chấn Thành, hắn cười đến đau cả bụng ngăn cô lại.

"Được rồi, tôi biết rồi, mọi người đang nhìn chúng ta đó."

Khương Bạch Ngọc quan sát nụ cười của hắn, trái tim khẽ rung động, cô vội quay mặt đi để che giấu cảm xúc trong đôi mắt mình.

Nhìn thấy sân trượt tuyết phía xa cô nói.

"Này chúng đi trượt tuyết đi.

Tôi chưa từng thử thứ đó bao giờ."

Cũng không đợi Châu Chấn Kiệt trả lời cô đã đi tới chỗ bán vé, hắn thấy vậy cũng đi cùng cô.

Cả hai thuê giày đeo vào, Khương Bạch Ngọc nhìn mặt băng phía trước có hơi chần chừ.

Châu Chấn Kiệt đã từng chơi trò này nên dễ dàng trượt một vòng, Khương Bạch Ngọc ôm cột nhìn theo hắn chỉ sợ buông cột ra mình sẽ ngã sấp mặt.

Trông cô chật vật bước từng bước nhỏ Châu Chấn Kiệt liền lại gần đưa tay ra nói.

"Đừng sợ, để tôi giúp cô."

"Nhưng mà tôi sợ, hay anh cứ trượt đi mặc kệ tôi."

"Cô là người rủ chơi trò này mà, đừng lo tôi sẽ đỡ cô."

Khương Bạch Ngọc mím môi, cô muốn chơi trò này vì để hắn không nhận ra cô thích hắn thôi.

Ai ngờ lại tự đào hố chôn mình.

Châu Chấn Kiệt không biết suy nghĩ của cô vẫn nghĩ cô đang sợ liền an ủi.

"Hôm nay trước lúc biểu diễn tôi cũng rất sợ mình sẽ chơi sai nhạc, nhưng mà tôi đã gạt bỏ nó và can đảm lên sân khấu.

Cô cũng có thể trượt băng nếu cô muốn."

Tay Khương Bạch Ngọc đưa ra, dường như được lời nói của hắn động viên cô cũng bỏ qua sợ hãi mà thử trượt.

Ai ngờ mới bỏ cây cột ra đã loạng choạng ngã vào người hắn.

Khương Bạch Ngọc xấu hổ, vốn tính chơi trò chơi để khỏi ngượng ngùng, ai ngờ còn rơi vào tình huống thân mật hơn.

Bầu không khí lúc này trở nên vi diệu, xung quanh sân trượt băng vắng vẻ, trời đã tối nên đèn vàng được bật lên.

Khung cảnh có phần lãng mạng, cả người cô nằm gọn trong lòng hắn.

Lúc này Châu Chấn Kiệt bỗng lên tiếng.

"Hôm nay tôi thực sự rất vui.

Tôi không nghĩ mình sẽ lại được đứng trên sân khấu biểu diễn như vậy."

"Tôi tưởng rằng cả đời này sẽ phải ở trong văn phòng làm việc, quên đi sở thích của bản thân."

"Nhưng nhờ có cô tôi mới được thưởng thức cảm giác ấy lần nữa, có lẽ đó là may mắn của tôi."

Khương Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, Châu Chấn Kiệt cũng nhìn lại cô.

Giữa cả hai như có một sợi dây kết nối dang dần dần kéo họ lại.

Giữa khung cảnh lãng mạng này cảm xúc cũng trở nên khác lạ, môi của cả hai người sát lại như thể chỉ cần một chút thôi là sẽ chạm vào nhau.

Khi Khương Bạch Ngọc nghĩ hắn sẽ hôn mình Châu Chấn Kiệt bỗng nghiêng đầu sang một bên nói.

"Hình như chỗ này sắp đóng cửa thì phải, chúng ta nên tranh thủ chơi thôi."

Làm sao Khương Bạch Ngọc không nhìn ra được thái độ tránh né của hắn, cô mỉm cười gật đầu trong lòng lại cảm thấy man mác buồn.

Mà Châu Chấn Kiệt càng không hiểu mình nghĩ gì, tại sao lại muốn hôn Khương Bạch Ngọc.

Cũng cảm thấy mình không thể nào yêu được ai khác nhanh đến thế, chắc chắn do không khí lãng mạng ở sân trượt làm hắn lung lay mà thôi.

Cả hai đang trượt bên dưới không hề biết đang có người quan sát họ ở tòa nhà gần đấy.

Viên Châu Hoa nhìn xuống tay cầm ly rượu mạnh tới nỗi khiến chân ly bị gãy choang.

Ngày hôm nay đi làm cô ta đã nghi hoặc, bởi vì Châu Chấn Kiệt không đi làm.

Vốn dĩ hắn là kẻ coi công việc như sinh mệnh làm sao nghỉ làm vô cớ được.

Càng tức giận hơn là Khương Bạch Ngọc cũng nghỉ làm.

Điều này chẳng phải là họ đang ở với nhau hay sao.

Trình Bác Văn đứng đằng sau không ngờ cô ta tức giận đến vậy, nhưng đây chính là thứ anh ta muốn.

Anh ta đến gần cầm lấy tay của Viên Châu Hoa an ủi.

"Em việc gì phải tự tổn thương bản thân vì Châu Chấn Kiệt.

Hắn đang hạnh phúc bên người khác rồi."

Viên Châu Hoa giận cá chém thớt quay sang anh ta hỏi.

"Anh lôi kéo tôi đến chỉ để nhìn cảnh này sao! Mục đích của anh thật nhàm chán."

"Anh muốn em nhìn rõ bộ mặt thật của Châu Chấn Kiệt, chưa đầy một ngày hắn đã tìm được người khác thay thế em.

Rõ ràng hắn không coi trọng em giống như anh."

Viên Châu Hoa nheo mắt nhìn Trình Bác Văn đang tỉ mẩn lau vết thương do mảnh thủy tinh đâm vào tay cô ta.

Cô ta biết Trình Bác Văn thích cô ta, nhưng cô ta chỉ coi Trình Bác Văn như một đồ vật vô tri để giải sầu.

Mỗi lần Châu Chấn Kiệt quên mất cô ta thì Trình Bác Văn chính là kẻ thế chỗ cho hắn.

Nhưng lần này cô ta thật sự tức giận, mà tức giận khiến lý trí bị lấn át.

Viên Châu Hoa mỉm cười ngạo mạn nói.

"Vậy à? Dù anh biết anh chỉ là một kẻ thay thế nhưng vẫn yêu tôi sao?"

"Đúng vậy, bởi vì em chính là nữ hoàng của anh."

Trong cơn tức giận Viên Châu Hoa lại đến với Trình Bác Văn, chỉ bởi vì muốn dùng tình d*c quên đi sự thật Châu Chấn Kiệt ở cùng với Khương Bạch Ngọc.

Trình Bác Văn biết bản thân là kẻ thay thế nhưng anh ta chấp nhận làm vật thế thân, vì yêu cũng là vì tài sản của Viên Châu Hoa.

Ở thành phố này ngoài Châu Chấn Kiệt thì kẻ duy nhất có thể cứu được công ty anh ta chính là cha của Viên Châu Hoa.

Muốn cứu công ty không thể không cúi đầu.

Xong chuyện Viên Châu Hoa như muốn phủ nhận tất cả, nhưng cái gi cũng đã xảy ra, cô ta trừng mắt nhìn Trình Bác Văn đe dọa.

"Anh đừng nghĩ tôi ngủ với anh là vì tình yêu, công ty quèn kia của anh tôi sẽ nói cha tôi.

Chúng ta ngày hôm nay chấm dứt tại đây."

Viên Châu Hoa nói xong đóng cửa bỏ đi, Trình Bác Văn đối với chuyện này đã quá quen thuộc.

Lần nào Viên Châu Hoa cũng nói mọi chuyện đã chấm dứt nhưng kết quả cả hai vẫn phát sinh quan hệ.

Trình Bác Văn ngẫm nghĩ, muốn vượt qua Châu Chấn Kiệt nhất định phải có được Viên Châu Hoa, nắm Viên gia trong tay..