Ung Cát mắng Tư Lan cùng Ngọc Diễm Ngân ngu ngốc, phải ra tay từ Chu Thiến, chỉ cần gạt bỏ được cô ta thì chuyện tiếp theo rất dễ dàng. Ung Cát thuê một vài người trong hắc bang loại bỏ Chu THiến. Vài ngày sau, Chu Thiến đang đi mua sắm, đang đi xuống hầm xe lấy xe thì một nhóm người xuất hiện bắt cô đi. Cả Chu gia cùng Nguyên gia lo lắng chạy đi kiếm Chu Thiến khắp nơi nhưng qua một tháng vẫn không có tí tin tức nào hết. Ung Cát biết đây chính là thời cơ tốt nhất tiếp cận Trịnh Phàm.

Bất kể ai trong giới thượng lưu này có hôn ước thì thế nào, đối với họ chưa vợ hay chưa có chồng thì việc có tình nhân đều rất bình thường. Trịnh Phàm cũng không phải ngoại lệ tình cảm của anh đối với Chu Thiến cũng không sâu sắc mấy nên bữa ăn ngon bày trước mắt anh không ngốc mà từ chối.

Ở biệt thự vùng ngoại ô.

Tứ ca nhàn nhã nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Chu Thiến.

Đau khổ, phẫn hận, tự giễu bản thân mình. Nhưng sâu trong đôi mắt của Chu Thiến là không cam lòng.

“Nguyên Trịnh Phàm thật biết cách hưởng thụ trong khi vị hôn thê của mình mất tích. Chậc Tứ muội khống ngươi nhìn này, hắn ta hóa sói tới 6 lần rồi a tinh lực thật dồi dào.” Nguyên Thiên Khải nhìn chăm chăm vào màn hình laptop, chậc chậc hai tiếng bình luận.

“À, họ Chu kia, suy nghĩ xong chưa? Tôi không rảnh đợi chờ cô, cuối cùng có đồng ý đề nghị của tôi không?” Tứ ca cầm ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm nhỏ.

Chu Thiến đắn đo, không biết nên làm như thế nào.

“Ngoan ngoãn nghe lời đi, cô đi theo Tứ gia nhà ta thì chính là may mắn mấy đời của cô đấy. Nhìn đi, hắn đáng giá cho cô hy sinh tất cả sao? Cô vừa đi có 1 tháng hắn có một đống tình nhân.” Nguyên Thiên Khải nhìn thẳng vào con ngươi của Chu Thiến.

Chu Thiến liếc nhìn màn hình laptop, nhìn người đan ông mình yêu đang lăn lộn cùng người con gái khác khiến trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Cô cắn răng, gật đầu.

Tứ ca mỉm cười hài lòng, lúc đầu cô đồng ý nhanh thì Trịnh Phàm cũng người con gái khác XXOO không xảy ra a.

Tứ ca phân phó thuộc hạ hộ tống Chu Thiến về Chu gia an toàn.

Mọi người hỏi Chu Thiến đi đâu một tháng mới trở về, cô chỉ nói đi du lịch với bạn quên báo lại với mọi người với lại điện thoại của cô bỗng nhiên bị hư nên phải mua điện thoại khác nên mọi người không liên lạc được khiến mọi người lo lắng.

Chu Thiến nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình. Sâu trong trái tim tràn ra mùi vị đau đớn. Trịnh Phàm không hiểu tại sao từ khi bỏ đi 1 tháng bắt đầu lạnh nhạt với anh.

TRịnh Phàm thấy Chu Thiến đối với mình không còn như trước thì cũng có chút để tâm. Anh cố gắng ôn nhu quan tâm cô, tạo niềm vui cho cô nhưng cô vẫn như vậy lạnh nhạt với anh. Anh hỏi Chu Thiến, cô chỉ cười một cách đau thương mắng anh là kẻ bội bạc, vừa mắng vừa đánh. Trịnh Phàm im lặng để cô đánh, đợi cô ngủ vì mệt mỏi anh ôm cô vào phòng rồi xoay người bỏ đi. Trịnh Phàm phiền muộn chạy tới quán bar uống rượu rồi lại một đêm xuân tiêu với Ung Cát.

Từ lúc Trịnh Phàm xoay người đi, Chu Thiến mở mắt nhìn trần nhà, từng giọt nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều.

“Ai chọc tiểu bảo bối của tôi khóc đây?” Tứ ca bước vào phòng ngủ của Chu Thiến, đến bên giường lau đi những giọt nước mắt của cô.

Chu Thiến nhìn anh đầy nghi hoặc.

Tứ ca cười gượng, nói: “Biệt thự của cô không có ai a. Hình như mấy người hầu ngủ cả rồi.”

Chu Thiến gật đầu, không nói gì.

Tứ ca cũng chẳng biết nói gì với cô. Hai người cứ ngồi cạnh nhau không nói gì cho đến khi điện thoại của Tứ ca vang lên.