Nguyên Trịnh Phàm nhìn hai phụ huynh đang lo lắng mà cũng trở nên nghiêm túc. Không biết tiểu mỹ nhân trước mắt như thế nào mà khiến cho hai phụ huynh đáng sợ trước mắt phải dè dặt đây. Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân trước mắt mới chính là đại boss chùm cuối đây sao? Woa woa.

Ánh mắt của Nguyên Trịnh Phàm nhìn Cỗ Viễn Ninh càng thêm tỏa sáng. Bị ánh mắt đó nhìn khiến Cỗ Viễn Ninh phải nhíu mày, khó chịu. Cái nhíu mày của cô rơi vào mắt của hai vị phụ huynh lại có một ý vị khác.

“Ninh Ninh,mẹ muốn nói cho con biết là mẹ tính cùng Nghiêm đăng ký kết hôn.” Mẹ Cỗ lo lắng chậm rãi nói.

“Ninh Ninh,hôm nay bác tới gặp con để nói bác và mẹ con cũng yêu nhau 8 năm rồi, con có thể chấp nhận người ba này không?” Ông Nguyên cũng cuống cuồng lên phụ họa.

Cỗ Viễn Ninh nhíu mày càng chặt. Bây giờ trong não cô đang tiêu hóa hai câu nói của hai vị phụ huynh kia. Yêu nhau 8 năm? 8 năm nói ngắn không ngắn mà cũng không dài, hai người họ ở cạnh nhau 8 năm mà mẹ lại không nói cho cô nghe, vì sao chứ? Chẳng lẽ cô không đáng để mẹ tin tưởng sao?

Càng nghĩ càng tức giận.

“Thì ra ông chính là đại tam?”

“…”

“Hừ thì ra ông là người lén lút muốn chia rẽ tôi và mẹ?”

“…”

Cả căn phòng như đứng hình khi nghe cô hét lên hai từ “đại tam” . Nguyên TRịnh Phàm cắn răng nhịn cười. Cô em gái nhỏ này cũng thật đáng yêu hết sức, không biết cái đầu nhỏ bé đó suy nghĩ cái gì mà có thể nói người đàn ông nghiêm nghị,mặt lạnh như ba anh là một cái đại tam.Mà có làm đại tam thì cũng làm quang minh chính đại, không thể nào lén lút.

“Ninh Ninh, bác không có chia rẽ con với mẹ, bác muốn con với mẹ cùng sống chung dưới một mái nhà cùng bác với Trịnh Phạm.” Ông Nguyên trong lòng cảm thấy thật ủy khuất, ông khi nào muốn chia rẽ mẹ con hai người đâu.

Mẹ Cỗ cũng nghẹn họng nhìn chằm chằm vào cô con gái mình. Bà không ngờ phản ứng đầu tiên của con bé chính là như vậy. Bà nghĩ con bé ngay lập tức sẽ nói “không đồng ý”.

Cỗ Viễn Ninh trầm mặt một hồi, cô đang đấu tranh tư tưởng. Nên đồng ý hay không đồng ý. Tình cảm của mẹ thì một người con gái như cô không nên chia rẽ.

“Được rồi, con đồng ý nhưng mà ba ba con muốn thấy mỗi ngày mẹ đều cười, nếu ba ba làm mẹ buồn phiền thì…” Viễn Ninh bẻ bẻ khớp tay kêu “rắc rắc”.

Hai vị phụ huynh sững sờ sau đó là mừng rỡ, rồi bắt đầu bữa tiệc gia đình vui vẻ. Có lẽ họ đã quên luôn sinh nhật của Cỗ Viễn Ninh. Mà còn cô cũng chẳng buồn nhớ tới.

----------------------------------------------ta là đường phân cách tình yêu----------------------------------

Vài ngày trước đó ông ngoại và bà ngoại quyết định đi sang Canada sống an nhàn tuổi già.Đợi ông bà ngoại đi Canada thì Mẹ Cỗ bắt cô dọn nhà sang “biệt thự” của ba Nguyên.

Viễn Ninh biết thân phận Nguyên Nghiêm cùng Nguyên Trịnh Phàm,nhưng cô cũng phải giật mình khi nghe mẹ sơ sơ nói về gia tộc của ba Nguyên, gia tộc đã phục vụ cho đất nước này từ hàng trăm năm qua nên đại gia tộc này có địa vị rất cao trong giới thượng lưu, quý tộc. Nghe sơ lược như vậy thôi đã khiến cho Viễn Ninh phấn khích, cô thầm tự hào mẹ mình, mẹ cô câu được con rùa vàng siêu lớn a~.

Mẹ Cỗ và ba Nguyên quyết định đi hưởng tuần trăng mật khoảng 2 tháng vòng quanh thế giới. Hai người trước khi đi còn dặn dò cô và vị anh trai ngụy thư sinh phải ở nhà chung sống vui vẻ, cố gắng bồi đắp tình cảm anh em cho thật tốt.

Chính vì thế mà nhiệm vụ cao cả Trịnh Phạm tự giơ tay nhận lấy là chăm sóc cô em gái đáng yêu này ví dụ như: đưa đón khi đi học, chăm sóc ăn uống, quẹt thẻ cho em gái ở mọi lúc mọi nơi, làm osin cho em gái khi đi mua sắm,…

“Ninh Ninh, anh nghe nói em quen biết nhiều lắm, hôm nào em giới thiệu cho anh một vài bé gái xinh xinh được không?”