Cô ngây ngốc nhìn thật sự rất dễ thương.

Hạ Băng Khuynh rụt đầu về sau 1 tí, mặt cũng vô thức nhắm lại, trong lúc mơ màng, mắt cô chạm vào mắt anh, đôi mắt phát sáng đen tuyền như đá Obsidian.

Tim đập càng nhanh.

Loại cảm giác này, như có người cột 1 sợi dây vào tim cô, đối mắt với anh, sợi dây như bị kéo, rung động, hoang mang, nhịp tim ngày càng nhanh.

Rất mạnh mẽ. Cô dùng sức cúi đầu, kết quả biên độ quá lớn, đầu đập vào bàn.

“Đùng---” 1 tiếng, mọi người đều dọa giật mình 1 cái.

Đau quá!

Hạ Băng Khuynh khóc không ra nước mắt, mặt nhỏ nhăn nhó.

“Nha đầu, em không sao chứ!” Mộ Nguyệt Bạch nhanh chóng thả ly nước nghiêng người nhìn cô.

Mộ Nguyệt Sâm cũng vì nha đầu nhỏ này tự nhiên đụng đầu làm cho mơ hồ: “Hạ Băng Khuynh, em đang luyện thiết đầu công sao?”

Anh mới luyện thiết đầu cô đó.

Hạ Băng Khuynh dùng hai tay để lên đầu.

Mắt nhìn 4 phía, phát hiện khách đều nhìn cô, họ nhất định tưởng cô điên rồi.

Đúng vậy, cô cũng cảm thấy cô điên rồi.

“Được rồi, vẫn là anh chọn vậy!” Mộ Nguyệt Sâm quay đầu nhìn phục vụ, gọi mấy món đặc biệt nổi tiếng của tiệm.

Món ăn ngon bày hết lên bàn, đi 1 sáng, 2 người nam nhân cũng đói rồi, mà Hạ Băng Khuynh cả quá trình đều cúi đầu ăn, cũng không nói chuyện với họ.

Cô chỉ hi vọng ăn xong nhanh, sớm về nhà.

“Gần đây có khu mua sắm, đợi chút có muốn đi dạo.” Mộ Nguyệt Bạch nhìn Hạ Băng Khuynh, đề nghị.

Hạ Băng Khuynh ngầng đầu: “Em không có gì để mua, cũng là k đi.”

Cô chỉ muốn nhanh về nhà.

Ai ngờ, Mộ Nguyệt Sâm bên kia nói: “Đi dạo đi, dù sao cũng ra rồi.”

“...” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, tên này không phải ghét nơi nhiều người nhất sao.

Mộ Nguyệt Bạch cười: “Hiếm khi Nguyệt Sâm chịu đi dạo, vậy đi đi!”

Lòng Hạ Băng Khuynh có vạn cái k muốn, nhưng 2 so với 1, cô có thể nói gì, dù sao, theo tính của Mộ Nguyệt Sâm, anh nói vậy, thì nhất định phải đi, cô kháng nghị cũng vô dụng.

“Vậy được thôi!” Cô cúi đầu, từ bỏ phản kháng.

Cơm trưa xong, cô cùng họ đi đến đường mua sắm.

Hôm nay T7, trên đường nhiều người, đặc biệt là con đường này, tuyệt đối đa số đều là phụ nữ.

Mà nghĩ cũng biết, 2 tên “yêu nghiệt” để trong đám phụ nữ sẽ dẫn đến những cái ngoái đầu và si mê.

Mà cô lại nhận lấy ánh mắt hung dữ và đố kỵ.

Cô chỉ biết cố gắng giữ khoảng cách, bộ dạng không quen họ.

Đi 1 vòng, chân cô cũng đau nhức rồi.

Trước kính của 1 tiệm phụ kiện phía trước, để 1 cái băng đô màu xnah lá.

Còn chưa bị mua!

Bước chân vô thức đi về tiệm đó, đến trước cửa kính, cô lại nhìn nó.

Người là vậy, đồ mình thích càng không có được càng thích, thuận sự đưa đẩy của thời gian, loại thích này ngày càng sâu.

Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch cùng cô đi đến trước cửa kính.

“Thích băng đô này sao? Anh Nguyệt Bạch mua cho em, Băng Khuynh đeo lên, nhất định rất đẹp!” Mộ Nguyệt Bạch cười tươi nhìn cô, vui vẻ nói.

Hạ Băng Khuynh vừa nghe anh muốn tặng cô, liền từ chối: “Không cần mua cho em.”

“Khách khí với anh cái gì?”

“Không phải, em chỉ xem thôi, dù sao cũng không cột tóc, chỉ là cảm thấy nó đẹp thôi.”

Mắt Mộ Nguyệt Sâm luôn nhìn vào băng đô màu xanh lá đó, không nói gì

- -------- ----------