Cô lên án.

Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Cần tôi chịu trách nhiệm với em không?”

Mắt anh lóe lên tia sáng, như là cạm bẫy sáng lấp lánh, chỉ đợi con thỏ con bị anh làm cho choáng váng rơi vào.

“Chịu trách nhiệm? Hừ, anh có thể chịu trách nhiệm thế nào?”

“Xem ra sau này em không ai chịu cũng gả không được, tôi cưới em.”

Hạ Băng Khuynh bị lời anh dọa: “Cưới cưới tôi?”

Cô không nghe nhầm chứ!

Có phải anh đang chơi cô?

Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát gật đầu: “Không sai, chúng ta chịu trách nhiễm lẫn nhau!”

“Nhưng Ôn tiểu thư thì sao?” Hạ Băng Khuynh vô thức nói.

Nói xong, cô mới phát hiện mình lỡ lời.

Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ nhìn cô: “Liên quan gì tới Tử Tích?”

Hạ Băng Khuynh bĩu môi: “Ôn tiểu thư không phải bạn gái anh sao, người anh nên cưới k phải nên là cô ấy?”

Lời này sao nghe chua thế.

“Ai nói em nghe Tử Tích là bạn gái tôi?” Mộ Nguyệt Sâm hình như đã tìm ra nguyên nhân mấy ngày nay tại sao cô đối với anh nắng mưa thất thường rồi.

“Không ai nói, nhưng tôi biết!” Mộ Nguyệt Sâm quay đầu đi.

Cô không muốn anh biết lúc đó cô nghe lén ở ngoài.

Nhưng nếu cô k nói, Mộ Nguyệt Sâm cũng đoán được: “Có phải hôm đó ở căn hộ em thấy cái gì rồi?”

Hạ Băng Khuynh k nói chuyện.

Mộ Nguyệt Sâm tự nói: “Chuyện k như e nhìn thấy, anh với Tử Tích chỉ là bạn tốt, cô ấy k phải bạn gái anh, nghe rõ chưa?”

“Chuyện của anh tôi k quan tâm.” Hạ Băng Khuynh miệng nói vậy, nhưng tim lại vô thức vui lên.

Cảm xúc này vô thức tới.

Mộ Nguyệt Sâm đưa tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn anh: “Nhưng em đã quan tâm rồi, tại sao không chịu nhận?”

“Tôi--” Hạ Băng Khuynh không thể đáp được.

“Về nhà nghĩ kĩ.” Giọng anh ái muội.

Nhìn vào mắt anh, Hạ Băng Khuynh bị hút vào 1 khoảng không mênh mông, làm lòng hoang mang.

Lòng nong nóng.

Tay đã mồ hôi.

Mộ Nguyệt Sâm đến gần cô, rút ngắn khoảng cách: “Anh đợi đáp án của em!”

Hạ Băng Khuynh nhìn mắt anh, lòng rung động.

Vòng đu quay lúc này dừng lại.

Cửa vừa mở, Hạ Băng Khuynh đẩy tay anh chạy xuống.

Cô cảm thấy tim đập nhanh đến sắp k thở đc.

1 hơi, cô chạy xuống.

Bên ngoài, Mộ Nguyệt Bạch đang ngồi ghế đợi, thấy cô, cười hỏi: “Ân oán giải quyết xong chưa?”

Hạ Băng Khuynh khổ não lắc đầu: “Hình như càng rối rồi.”

“Vậy sao!” Mộ Nguyệt Bạch cười, không hỏi thêm, nhưng mắt hiện lên vẻ k vui.

Phía sau, Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhã đi xuống.

- -------- ----------