Hơi nóng ở miệng anh khiến cô không thể nhịn được cơn tê dại.

Như điện vậy, chạy khắp cơ thể cô.

Đợi tí!

Tiểu dã miêu!*

*Con mèo hoang

Đầu Hạ Băng Khuynh lóe lên lúc ăn sáng sáng nay, chị hỏi miệng Mộ Nguyệt Sâm sao bị thương, lúc đó anh nói bị mèo hoang cắn.

Tiểu dã miêu tiểu dã miêu.

Không lẽ a chỉ cô?

Thương trên miệng anh là do cô? Vậy vết thương trên miệng cô k fai là.

Vậy quần áo thì sao?

Quần áo trên ng cô ai cởi?

Đột nhiên, 1 luồng khí nóng kịch liệt bộc phát trên cơ thể, toàn thân trên dưới đều nóng, như là bị vào phòng củi, miệng cũng trở nên khô nóng.

“Cơ thể sao trở nên nóng vậy? Là căng thẳng rồi?” Giọng trầm thấp, hơi thở nóng bỏng, tiếp tục kéo dài.

Nge vào tai Hạ Băng Khuynh, như 1 loại mê hoặc vô hình.

Nhưng cụ thể mê hoặc cô làm gì, cô lại nói k ra, như là cách 1 lớp vải mỏng, có lúc, ẩn hiện càng mê hoặc hơn.

“Tôi---” Hạ Băng Khuynh bất an động đậy.

“Tập trung tinh thần!”

Bên tai, vang lên tiếng súng bụp bụp, liên tục k ngưng.

20 súng, 1 lúc là hết, động tác nhanh và chuẩn, khiến chủ sạp và ng xung quanh đều ngây ngốc.

20 cái bong bóng trong sạp đều bể.

“Woa---”

“Quá lợi hại!”

“Soái chết mất!”

Cô gái xung quanh đều không nhịn nổi hưng phấn.

Hạ Băng Khuynh hoàn toàn k biết xảy ra chuyện gì, chỉ là tai sắp bị lủng rồi, mất hồn bay đi không biết đường quay lại.

Mộ Nguyệt Bạch cười lạnh 1 tiếng, khoe khoang!

Mộ Nguyệt Sâm thả Hạ Băng Khuynh ra, thấy cô ngây ngốc, vỗ mặt cô: “Đã xong rồi!”

“Xong rồi?” Hạ Băng Khuynh định thần lại nhìn, bóng đều bể hết.

Nhưng lúc này cô không có tâm trạng thắng mấy con búp bê nữa.

Chủ sạp ôm mặt khóc chuẩn bị lấy quà đưa, còn là cái lớn nhất, hôm nay ông lỗ chết rồi.

“Không cần, chúng tôi không cần.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói 1 câu, đưa Hạ Băng Khuynh rời nơi đó.

Mộ Nguyệt Bạch cười với chủ sạp, cũng đi theo.

1 lúc sau, Hạ Băng Khuynh đều không nói.

Trong đầu vì câu tiểu dã miêu của anh làm cho “phát bệnh”.

Phía trc, nhiều ng xếp hàng ngồi vòng đu quay.

“Nha đầu nhỏ, chúng ta ngồi cái đó đi.” Mộ Nguyệt Bạch rất tự nhiên kéo cô về hướng mình.

Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn, não lóe sáng, đột nhiên có 1 chủ ý.

Cô bắt lấy tay Mộ Nguyệt Sâm, nói với Mộ Nguyệt Bạch: “Anh Nguyệt Bạch, e có chuyện ân oán riêng muốn kết thúc với Mộ Nguyệt Sâm, anh ở dưới đợi bọn em, em muốn nói riêng với anh ta.”

Nói xong, cũng k quan tâm phản ứng Mộ Nguyệt Bạch, kéo tay Mộ Nguyệt Sâm đi về trc.

Chuyện ân ái riêng?

4 chữ này, khiến Mộ Nguyệt Sâm bất giác cong môi.

Anh tùy cô kéo, chỉ cần cô đồng ý chủ động đến gần anh, cái gì cũng tốt.

Đi đến bên vòng đi quay, vừa hay còn 1 khoang.

Hạ Băng Khuynh vào trc, Mộ Nguyệt Sâm theo sau.

Vòng đi quay bắt đầu, từ từ lên cao.

Hạ Băng Khuynh chọn chỗ này nói với anh vì, ở đây k ai nghe, 4 phía là kính, anh dù muốn làm gì cô, cũng kiêng kị bị ngta nói.

2 ng ngồi đối diện nhau.

Cô cực kỳ căng thẳng nhưng giả bộ trấn tĩnh.

Anh tùy ý ngồi đó, hiển nhiên thả lỏng.

Chân dài ưu nhã chéo lại, Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, giọng nhàn nhã: “Nói đi, muốn giải quyết ân ái riêng gì!”

- -------- ----------