Sau đó nhanh chóng chạy đi.

Nhìn Mộ Tuyên Nhất đang mút tay trong lòng, Hạ Băng Khuynh có chút ngây người,

Một đứa bé gần cô như vậy, cô cảm thấy thật

Kì diệu.

“Hello, con tên Mộ Tuyên Nhất à?” Cô mở to mắt, chớp chớp nhìn Mộ Tuyên Nhất.

Cậu “a a” 2 tiếng như đang trả lời cô vậy.

Cô đột nhiên ngây người.

Cảm giác này thật kì quái.

Thì ra có con là cảm giác này?

Nếu lúc đó con không mất, nó cũng dễ thương vậy sao?

Nhìn Mộ Tuyên Nhất, Hạ Băng Khuynh cô tự nhiên nghĩ đến nhiều chuyện, nhưng đột nhiên

“Aiya” Cô kêu một tiếng. Liền cúi đầu phát hiện Mộ Tuyên Nhất đang kéo ngón tay cô, nhẹ cắn mút.

Bộ dạng đáng yêu cực kỳ.

“Thật là đứa bé ngoan. Hi vọng sau này con có một tương lai tốt đẹp.” Cô thở một hơi, nói ra lời chúc phúc lớn nhất mình có thể cho.

Dù nói thế nào con cũng là của Ôn Tử Tích và Mộ Nguyệt Sâm, cô không có cách nào độ lượng đến mức đó.

Cô chơi với cậu, cười đến rất vui vẻ.

Đây chắc là khoảng thời gian cô vui nhất.

Nhưng, hạnh phúc này, một phút sau đã vỡ nát.

“Bác gái, bác xem, chính là Hạ Băng Khuynh. Cô ta cướp con của con, sống chết không trả, còn cào cho tay con bị thương.” Nói xong, Ôn Tử Tích còn đưa tay mình ra, trên đó có vết thương cực kỳ rõ ràng.

Thấy vậy, Hạ Băng Khuynh hoàn toàn ngây người.

Đây là tình huống gì?

Hãm hại sao?

Tân Viên Thường sau khi thấy vết thương của Ôn Tử Tích lập tức trở nên nghiêm túc.

“Băng Khuynh, thật là con làm những chuyện này?” Giọng bà nghiêm túc khiến sắc mặt Hạ Băng Khuynh ngưng trọng.

“Không có, con đâu uống lộn thuốc, cào cô ta làm gì?” Hạ Băng Khuynh thể hiện thái độ không sao cả, lập tức khiến Ôn Tử Tích không hài lòng.

“Bác gái, bác nhìn cô ta, không quan tâm câu hỏi của bác. Cô ta chắc chắn sớm đã gai mắt con.” Ôn Tử Tích tố cáo, nhận lại một câu giáo huấn của Tân Viên Thường.

“Ôn tiểu thư, đối với cách làm người của Băng Khuynh, tôi tự biết suy nghĩ, không phiền cô giúp tôi quyết định. Băng Khuynh, cùng ta lên lầu 2.” Nói xong liền quay người rời đi.

Hạ Băng Khuynh không ngốc, tự nhiên biết Tân Viên Thường có chuyện muốn nói với mình. Cho nên trả Mộ Tuyên Nhất cho Ôn Tử Tích, rồi theo sau Tân Viên Thường.

Phòng sách lầu 2.

“Ngồi đi.” Tân Viên Thường nói 1 câu, liền ngồi lên ghế chính giữa, mặt bất lực nhìn cô.

“Con thấy bộ dạng đó của Ôn Tử Tích rồi chứ? Nói thật ta cũng rất phiền. Nhưng Ôn gia và Mộ gia có mối làm ăn. Nếu ta khiến Ôn Tử Tích khó coi quá, nó về méc, nhất định là ta không đúng. Cho nên ta muốn hỏi Băng Khuynh con, có thể nghĩ ra cách đưa Ôn Tử Tích ra khỏi Mộ gia? Cô ta quá kiếm chuyện rồi.”

Nói xong, Tân Viên Thường nặng nề thở dài.

Nếu không vì nể mặt bà sớm đã đuổi người.

Trước đây nhìn Ôn Tử Tích hiểu ý người khác, rất đại lượng, bây giờ sao trở thành đố kỵ, kiếm chuyện vô cớ?

Tân Viên Thường thấy bộ dạng 2 ngày nay của Ôn Tử Tích thực không muốn để cô ở Mộ gia làm bậy nữa.

Cho nên, không thể không cầu Hạ Băng Khuynh giúp đỡ.

Nghe xong lời của bà, Hạ Băng Khuynh nhịn không được muốn cười.

Ôn Tử Tích phải đáng ghét cỡ nào mới bị nhiều người ghét vậy?

Trong lòng cô hừ mấy cái, quyết định không quan tâm người phụ nữ khiến người khác ghét bỏ.

“Bác gái, con chỉ có thể nói, con sẽ làm hành động thích hợp với mình nhất. Nhưng lời của bác, con cũng sẽ tiếp nhận.” Cô lễ phép đáp, nói rõ với Tân Viên Thường.

Chỉ là, lúc cô chuẩn bị rời đi, Tân Viên Thường cố nhẫn nhịn nói 1 câu cuối.

“Nếu có thể, con vẫn nên giữ lại.”

- -------- ----------