Mộ Nguyệt Sâm ở trong xe hình như tức giận cực kỳ.

2 chiếc xe 1 trước 1 sau rời Mộ gia.

Mộ Nguyệt Sâm lái phía trước, Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch phía sau.

“Muốn đi đâu chơi?” Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ nhìn cô gái bên cạnh, hỏi cô.

“Em cũng không biết, có chỗ nào vui không?”

“Hoặc là đi khu vui chơi dạo chút?” Anh kiến nghị.

Hạ Băng Khuynh vừa nghe khu vui chơi, vui vẻ gật đầu: “Dạ được dạ được!”

“Vậy anh gọi thông báo Nguyệt Sâm!”

Mộ Nguyệt Bạch lấy điện thoại, bấm số.

Sau vài tiếng tút, giọng cứng nhắc vang lên: “Có gì nói!”

Quả thật nói 1 lời mở đầu ngắn gọn.

“Bọn anh đi khu vui chơi.”

“Khu vui chơi? Là tai tôi có vấn đề sao?”

“Tai em không vấn đề, không nghe sai, là khu vui chơi, không phải nhà trẻ!”

“Không đi!” Sau 2 từ lạnh lùng quyết đoán, điện thoại bị cúp.

Quả nhiên là phong cách Mộ Nguyệt Sâm.

Người cực kỳ khó giao tiếp.

Hạ Băng Khuynh bĩu môi, tim nghĩ chắc không đi được khu vui chơi rồi, cô sớm phải biết chuyện này.

Chỉ nhìn, Mộ Nguyệt Bạch mang ý cười, rất nhẫn nại lại gọi cho Mộ Nguyệt Sâm, không đợi đối phương nói, giọng ôn hòa vang lên: “Nếu em không đi, bọn anh đi, em có thể tự đi chơi, cứ vậy, bái bai!”

Nói xong, anh nhanh 1 bước cúp trước.

Nhanh chóng dứt khoát.

Mồ hôi lạnh.

Hạ Băng Khuynh phát hiện, Mộ Nguyệt Bạch cũng không dễ chọc.

Cô có thể tưởng tượng Mộ Nguyệt Sâm bên kia nhất định muốn đập điện thoại, thả bồ câu bọn họ, cùng bọn mỗi ng 1 ngả.

Nhưng mà---

Mọi thứ cô nghĩ đều không phát sinh, Mộ Nguyệt Sâm không đập điện thoại cũng không tự bỏ đi, mà cùng họ đến khu vui chơi.

Được rồi, thật sự cô căn bản không hiểu họ.

Xe dừng xong.

Hạ Băng Khuynh mở cửa xuống xe.

Mộ Nguyệt Sâm ở bên kia xuống xe.

Cô nhìn về phía anh, mà anh vừa hay nhìn qua, chưa chuẩn bị tâm lý, Hạ Băng Khuynh bị dọa nhảy cẫng.

Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhã nhìn cô, ánh mắt cao lạnh mang theo tia trêu chọc.

Hạ Băng Khuynh ưỡn ngực, như không sợ trừng lại anh.

Cứ không muốn bị khí chất của anh áp chế.

“Đi thôi!”

Giọng ôn nhu ở bên vang lên, Mộ Nguyệt Bạch dùng tay xoa đầu cô, mang cô đi về trước.

Mua vé, họ vào khu vui chơi.

Hôm nay CN, cho nên đặc biệt đông.

Mộ Nguyệt Sâm thấy 1 đám ng chơi trong khu vui chơi, nữ có, con nít, người bán lề đường, các loại âm thanh kết hợp làm 11.

Trong nhất thời, cả người anh đều không khỏe.

Hạ Băng Khuynh hưng phấn, mỗi trò mạo hiểm đều muốn chơi.

Mộ Nguyệt Bạch đều “liều mạng” cùng cô chơi.

Mà Mộ Nguyệt Sâm chỉ cần phải xếp hàng, anh đều không tham gia, cả sáng, anh đều ở dưới làm bức tượng điêu khắc mặt vô tình.

Chơi mệt rồi, Hạ Băng Khuynh ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi.

Mộ Nguyệt Bạch lịch thiệp mở nước suối, đưa cô.

“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh nói, nhận nước, mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên ghế, khí chất càng ngày cao cao tại thượng, khó tiếp cận.

Tùy anh thật, anh muốn giả cao quý, cũng không ai miễn cưỡng.

Bên đường, 1 bé gái mặc đầm đỏ, vừa biết đi, đi rồi té, đặc biệt dễ thương.

“Anh Bạch Nguyệt, bé đó thật dễ thương.” Hạ Băng Khuynh chỉ bé gái đó.

“Được vậy, bảo bối, qua đây---” Mộ Nguyệt Bạch quỳ xuống vỗ tay với cô.

Nhưng cô bé đến mà không theo đường thường, cô vốn đang hướng về Mộ Nguyệt Bạch đi đến, mà chân nhỏ bị méo 1 cái, đi về hướng Mộ Nguyệt Sâm.

- -------- ----------