Anh ghét những thứ trang điểtm dơ bẩn vẽ lên mặt cô, trong tim anh, cô đơn thuần như mây trên trời, không chút nhiễm bẩn.

Anh không cho phép bất cứ màu sắc nào làm bẩn sự tốt đẹp của cô.

Tẩy trang cho cô, anh dùng tay cởi đầm trên người cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể cô, máu toàn thân tập trung lại 1 chỗ.

Yết hầu chuyển động.

Con tim cầm thú bị đói lâu ngày, anh sắp nhịn không nổi rồi.

Hít sâu, anh nhanh chóng lấy chăn đắp lên người cô, rời phòng, 1 giây cũng không dừng.

Ở lâu thêm chút, anh thật sự mất khống chế.

Đêm đó, anh rất lâu không thể bình tĩnh lại, tắm rất nhiều nước lạnh, vẫn không thể áp chế lửa trong người, nước lạnh thuận theo da thịt anh chạy xuống, đều trở thành nước nóng.

Sáng sớm.

Hạ Băng Khuynh trên giường lật người, ánh sáng làm chói mắt, từ trong giấc ngủ từ từ tỉnh dậy.

Cô nhắm mắt, ngáp, mơ hồ ngồi dậy.

Tay xoa đầu.

Chăn từ trên vai trượt xuống, ngực lạnh lẽo làm cô ngây người không động.

Mở to mắt, cô nhìn xuống---

5s sau, khủng hoảng la lên.

Vì vì sao cơ thể cô không mặc đồ!

Cô hoàn toàn tỉnh, tư tưởng rối loạn.

Cô nắm chặt chăn, nhìn 4 phía, xác định không phải nơi là mà là phòng mình, mới an tâm tí.

Bình tĩnh lại, cô nhớ lại chuyện tối qua, nhưng nghĩ đến nghĩ lui, kí ức chỉ đến ra khỏi bar thoáng gió là hết, dù cố gắng thế nào, cũng không nhớ được, như là sau lúc đó, cô đều ngủ vậy.

Là ai đưa cô về nhà?

Lại là ai cởi đồ cho cô?

Nếu là Tiêu Nhân hoặc là chị, cho dù là nữ hầu cũng tốt, nhưng nếu là nam huhu, vậy cô bị thấy hết rồi.

Cô ở trên giường buồn phiền nghĩ bậy, cũng không biết bao lâu, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Hạ Băng Khuynh nhanh chóng xuống giường, đắp chăn lại: “Là ai?”

“Là chị, Khuynh Khuynh, dậy chưa?” Ngoài cửa, là tiếng của Hạ Vân Khuynh.

“Em em chưa!”

Cửa mở rồi.

Hạ Vân Khuynh mặc quần ngủ màu bê vào, đi thẳng đến giường: “Con heo lười, nhanh dậy, quên hôm nay phải cùng Nguyệt Sâm Nguyệt Bạch đi chơi sao, dậy ăn diện ăn diện.”

Hạ Băng Khuynh âm thầm kéo chăn, sợ bị chị kéo ra: “Chị, hôm nay em nhiều bị ôn, không đi chơi được không?”

“Đương nhiên không được, Nguyệt Sâm cũng Nguyệt Bạch đều đồng ý, em cũng tự đồng ý, chuyện nói rồi không được thất hứa.”

“Nhưng chị, em---”

“Không có nhưng, lập tức dậy đến phòng chị, chị giúp chải chuốt.”

Hạ Vân Khuynh nói xong rời phòng.

Đây rốt cuộc có là chị của cô không!

Hạ Băng Khuynh khổ não không thật, nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy., nếu không với tính gấp gáp của chị, 1 khắc sau không thấy cô xuất hiện, sẽ đến tìm.

Cô còn đang khỏa thân nữa.

Nhanh chóng mặc đồ, vào nhà vệ sinh.

Lúc đánh răng, cô cảm thấy môi có chút đỏ, tưởng là dính cái gì, lau 1 cái, phát hiện là vết thương.

Kì lạ, sao chỗ này lại bị thương?

- -------- ----------