2 người 1 trước 1 sau đi chậm trên hành lang.

“Theo sát tí, đừng lạc mất” Anh kéo tay cô, nhỏ giọng nhắc.

“Tôi đâu phải thiểu năng mới không lạc” Cô nhẹ giọng phản bác.

Nam nhân này vẫn như trước, luôn coi cô là con nít.

“Không lạc thì tốt nếu không anh sẽ lo lắng.” Trong anh ủ men dần lan tỏa khắp hành lang.

Như là ma pháp chui vào trong tai cô đi đến tim cô.

“Ai quản anh quan tâm hay không.” Cô nỉ non nói.

Anh nghe không rõ quay người hỏi, “Em nói gì?”

“Không gì” Cô cự tuyệt nói lại câu đó.

Câu này tiết lộ tâm trạng nào đó của cô, cho nên không thể nói!

“Được rồi, cô gái như em thích thần bí, thật khó xử” Anh oán một câu quay người tiếp tục đi về trước.

Cô cong miệng cười rạng rõ, mắt như đầy ánh sao, đẹp đến gió biển cũng dừng lại, dừng để thưởng thức sắc đẹp của cô.

“Gió sao dừng rồi?” Cô nghi ngờ.

Mộ Nguyệt Sâm cũng nghi ngờ, cho nên nhìn qua.

Kết quả phát hiện cửa sổ vừa nãy còn mở lớn giờ đã đóng lại.

Là ai?

Anh có thể xác định, lúc nãy lên lầu chỉ có anh và Hạ Băng Khuynh 2 người.

Vậy ai đóng cửa sổ?

Anh thấy mắt Hạ Băng Khuynh sắp di chuyển qua đó liền chuyển chủ đề, “Anh thấy chắc là thời tiết tốt hơn nên gió biển cũng không thổi nữa.”

Cô như hiểu như không gật đầu, “Được rồi. Gió dừng thích hợp thám hiểm chúng ta nhanh vào phòng.”

Cô hối thúc anh mở cửa vào, hoàn toàn không chú ý đến cuối hành lang, mấy cửa sổ bị đóng lại.

Cô vừa đưa tay ra tính đẩy cửa nửa đóng ra, Mộ Nguyệt Sâm đưa tay chặn lại.

“Để anh, em theo sau” Anh thấp giọng, trong bóng tối cực kỳ mê hoặc.

Cô dừng lại, không từ chối kiến nghị của anh.

Chỉ là tim cô bắt đầu đập không có chút quy luật.

Nhịp đập này giống như hai năm trước.

“Két” Cửa bị mở ra, 2 người từ từ đi vào.

Phòng tối không thấy gì. Thậm chí, họ không phán đoán được ai ở trong phòng.

Hạ Băng Khuynh theo sau anh không chút cự ly.

“Dùng cảm giác sờ lên bàn một cái, nếu không thấy gì thì đi.” Mộ Nguyệt Sâm mệnh lệnh đơn giản, cô gật đầu bắt đầu hành động.

Đầu tiên là bàn.

Tay nhỏ cô sờ lên, sờ được một đống bình. To có nhỏ có, dài có ngắn có.

Xem là là phòng Khương Viên.

Cô yên tâm tiếp tục sờ, kết quả sờ được thứ không ngờ.

Đó là một bàn tay!

Chỉ dựa vào cảm giác có thể biết, tay rất đẹp!

“Mộ Nguyệt Sâm, da mặt anh có thể dày hơn không?”

Thật là, lúc này còn đùa cô.

Coi cô là búp bê không biết giận à?

“Sao thế?” Giọng Mộ Nguyệt Sâm từ hướng bàn tay truyền đến, cô càng tức giận.

Anh còn giả bộ đúng không?

Tôi cũng sờ được tay anh rồi còn giả bộ?

Thật là hổ không giận thì anh coi cô là hello kitty dễ thương à?

“Thu tay heo của anh lại! Nếu có lần sau tôi không ngại diệt trừ móng heo bất hiếu cho bác trai bác gái!” Cô nói xong liền dùng sức cào lên tay đó.

Nhưng tay đó không có ý rút lại, cũng không phát ra tiếng đau.

“Băng Khuynh, rốt cuộc em nói gì vậy?” Mộ Nguyệt Sâm đi qua, không hiểu nhìn Hạ Băng Khuynh.

Hạ Băng Khuynh thuận theo bắp tay mình nhìn, theo cảm giác cùng thị giác mờ mờ có thể cảm nhận rõ tay Mộ Nguyệt Sâm đang để trên người.

- -------- ----------