5 phút sau, tất cả mọi người tập trung ở cửa biệt thự.

“Bây giờ bắt đầu?” Mắt Khương Viên nhìn lướt mọi người.

Sau khi nhận được sự đồng ý, liền vung tay lên, tất cả mọi người cùng đi vào.

“Thỏ đế, ai cũng chạy nhanh hơn tôi.” Cô nhìn bóng lưng họ, tức đến cắn răng.

“Trác Tiểu Mật, chúng ta đi” Cô kêu Trác Tùy Hàng một tiếng, cùng mọi người vào biệt thự.

Căn nhà bây giờ một mảng đen tối.

Sáng là biệt thự sang trọng xa hoa, bây giờ nhìn không có chút ánh sáng.

Gió biển không ngừng thổi mở cửa sổ, từng cơn từng cơn thổi vào. Thổi đến màn cửa bay tứ tung, trong phòng khách toàn nghe tiếng gió.

Lúc nhanh lúc chậm.

Lúc nhanh như thần biển phẫn nộ khiến người khác kinh động.

Lúc chậm như là cô gái thê lương quỳ bên tường khóc than, khiến dưới chân có cảm giác lạnh lẽo sau đó dần dâng lên tràn khắp cơ thể.

“Phù” Hạ Băng Khuynh khẽ thở một hơi, từng bước đi trên sàn nhà.

“Nha đầu, có phải có chút sợ không?” Mộ Nguyệt Sâm dán sát lưng cô nói bên tai cô, giọng trầm thấp dịu dàng trong bóng tối chơi đùa tai cô.

“Ha--” Hạ Băng Khuynh nghe xong cười giễu, khuỷu tay đẩy cơ thể anh ra, “Tôi sợ, mỗi ngày đối mặt với tử thi cũng không sợ, đến mộ ngủ cũng không sao, trinh nữ từ phim bò ra tôi cũng có thể nói chuyện với cô ta, nói anh nghe, trên thế giới này không có thứ tôi sợ.”

“Vậy rắn thì sao---” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ nâng chân lên chạm vào chân cô.

“A!” Cô thét lên, nhảy lên tại chỗ.

Không phải thật có rắn chứ!

Nhảy tại chỗ rất lâu, liền nghe tiếng cười thấp của Mộ Nguyệt Sâm, mới ý thức được mình bị chọc rồi.

“Tôi nói Mộ Nguyệt Sâm anh có vô vị không? Nếu còn hù tôi thì bảo đảm kéo anh đi cho quỷ ăn!” Sắc mặt cô đỏ lên trừng anh.

Biệt thự không có ánh sáng đã che giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của cô.

“Người nào đó không phải nói không sợ sao? Sao anh mới nói đến rắn liền dọa đến nhảy lên?” Mộ Nguyệt Sâm thuộc loại người chuyên ‘chạm vào nơi đau của người khác’.

Hạ Băng Khuynh kêu anh đừng nói nữa anh sẽ nói thêm.

“Anh không nói không ai nói anh câm” Cô hung dữ nhìn anh, trong mắt có ngại ngùng cũng có không vui.

Nếu không phải Mộ Nguyệt Sâm dọa cô, cô sẽ bất thường vậy sao?

“Nhưng anh chính là muốn nói!” Anh bước 1 bước qua.

Cơ thể cao to đến gần, cô phản xạ có điều kiện đưa tay chặn lại.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn động tác của cô, mắt liền xám xịt.

Nhưng do quá tối nên đã che giấu hết sự đau lòng của anh.

“Không phí lời với anh, nhanh tìm bảo vật” Cô xua tay không muốn nói tiếp với anh.

Mộ Nguyệt Sâm người này lúc vô lại thật sự thành lưu manh thối.

Cô mới không tính với anh!

Mộ Nguyệt Sâm phát giác được sự lạnh nhạt trong tim cô, tim lại ứ đọng.

“Nhanh đi theo. Nếu quỷ ăn anh rồi tôi không chịu trách nhiệm” Hạ Băng Khuynh đột nhiên quay lại kêu anh.

Anh cảm thấy, sự khó chịu lúc nãy hình như bị một câu đầy sức lực của cô hóa thành sự ngọt ngào.

Cô vẫn quan tâm anh.

Cô chỉ là không chịu thể hiện thôi.

Cách nghĩ này lắp đầy lòng anh.

Miệng anh cong lên nụ cười ngọt ngào.

“Quỷ thích thịt non nớt hơn, da anh dày nó không thích” Anh cãi lại cô 2 câu liền theo cô, đứng bên cạnh cô.

Cảm giác này đã lâu không có lại rất mê người.

“Đi thôi” Hạ Băng Khuynh không cho anh thời gian nhớ lại, đi về trước.

- -------- ----------