Cố Quân Thụy gấp rồi.

“Ài, đừng đi, sao lại hạ bệ của bản thiếu gia.” Cố Quân Thụy nhìn Ôn Nhã Liên rời đi nhịn không được nói.

“Vì người ta thông minh biết anh nhất định không sửa được” Khương Viên ném một câu châm chọc liền kéo Trác Tùy Hàng đi theo Ôn Nhã Liên.

Còn lại mấy người tuy không nói chuyện nhưng biểu cảm hiển nhiên không tin anh.

“Em gái Băng Khuynh, em cũng không tin anh sao?” Cố Quân Thụy buồn khóc nhắm vào Hạ Băng Khuynh.

Mấy người này đều hư hỏng.

Chỉ có Hạ Băng Khuynh là lương thiện.

“Éc cái đó” Hạ Băng Khuynh đột nhiên nghẹn lời.

Không phải cô không tin mà tình hình trước mặt thực khiến người ta

Mộ Nguyệt Sâm thấy cô khó xử, lòng bảo vệ lập tức bộc phát.

“Cố Quân Thụy cậu gọi ai là em gái?” Anh đứng trước Hạ Băng Khuynh đôi mắt khóa chặt Cố Quân Thụy.

“Trước giờ đều gọi em gái mà? Sao bây giờ lại chỉnh sửa?” Cố Quân Thụy buồn phiền.

“Không quan tâm, từ hôm nay không được gọi vậy, thuận tiện nhắc luôn 2 tên kia.” Nói xong kéo Hạ Băng Khuynh không hiểu gì theo mấy người kia rời đi.

“Bái bái, tôi và Tu Tu cũng đi trước, anh cố lên” Tiêu Nhân kéo Quý Tu vẫy tay rời đi.

Sau cùng, chỉ còn Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm.

“Anh em,tin tớ không?” Cố Quân Thụy cúi đầu ngữ khí trầm nặng hỏi.

Chỉ thấy cơ thể thẳng tắp của Quản Dung Khiêm ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.

Cố Quân Thụy nín thở mắt đầy kì vọng.

Chỉ thấy mắt Quản Dung Khiêm ngưng trọng, chân nhẹ nâng lên.

“Không tin! Tớ phải đi với Mộ Nguyệt Sâm bọn họ đây, cậu một mình cố gắng!”

Nói xong câu đó chân Quản Dung Khiêm trượt một cái bay nhanh đến hướng họ rời đi.

Đùa à, bây giờ cục diện quá rõ.

Chỉ cần anh đứng bên phía Cố Quân Thụy chính là chống lại mọi người.

Cho nên anh phản bội niềm tin, từ bỏ nghĩa khí chọn Mộ Nguyệt Sâm rồi.

Dù sao nhìn thế nào Mộ Nguyệt Sâm cũng đáng tin hơn Cố Quân Thụy.

Cố Quân Thụy nhìn phòng khách trống rỗng, đẹp đến mắt toàn lửa.

“Một đám cầm thú vong ơn bội nghĩa!” Anh tức đến vung tay, kềm vừa cầm lên liền ném vào hộp.

Cổ họng anh nghẹn lại, “mang nước mắt” tiếp tục tìm dụng cụ.

Kết quả đám vong ơn phụ nghĩa trong miệng anh lúc này đang ở bếp nhìn thức ăn còn dư.

“Tại sao chỉ có mì gói?” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm tối lại.

Không nói với anh chỉ còn lại mì gói.

Anh sẽ điên!

Ôn Nhã Liên xua tay, “Bảo mẫu nói rồi, vốn tính chuẩn bị cho chúng ta ăn hải sản, nhưng cúp điện nên không thể nói. Cho nên như những gì cậu thấy đó.”

“Nếu không có điện, mì gói làm sao ăn?”

“Bà ấy nói có nấu nước rồi vừa hay có thể nấu mì”

Ôn Nhã Liên giải thích, khiến mặt Mộ Nguyệt Sâm càng đen hơn.

“Ý nói 9 người chúng ta tối nay là ăn 10 thùng mì này?” Mộ Nguyệt Sâm chỉ thùng mì chất thành núi nhỏ trước mặt, cổ họng khó khăn nói.

“Như cậu thấy được”

4 chữ của Ôn Nhã Liên đánh tan hi vọng cuối của anh.

Anh lại phải ăn mì gói dơ bẩn này?

Không muốn!

- -------- ----------