Cơ thể này chưa từng bị ai khai phá, đơn thuần không chút tạp chất.

Quý Tu mím môi an ủi lại lí trí ngày càng trầm mê.

“Đi xuống!” Anh áp giọng nói.

2 chữ chạm đến thần kinh Tiêu Nhân.

“Quý Tu một đàn ông sao cứ do dự như vậy? Thích thì thích không thích thì không thích, thừa nhận một câu chết sao?”

“Tuy ngực của chị lớn hơn em nhưng cũng nhiều người thèm nhỏ dãi. Anh thì tốt rồi không những không khen ngược lại trầm mặc như cục đá. Hừ, anh không nói chị đây còn có nhiều người nói!”

Lời vừa nói xong Tiêu Nhân dũng cảm lập tức hối hận muốn cắn lưỡi.

Sao cô lại nói lời lúc nãy?

Thấy mặt Quý Tu đen lại cô sợ đến nhắm mắt.

Cô chưa từng thấy Quý Tu như vậy, âm trầm, sắc bén.

Ông trời ơi nếu nghe con cầu nguyện hãy cho sét đánh chết con?

Cô nhắm hai mắt cầu xin Quý Tu trừng phạt nhẹ tí.

Nhưng ai ngờ đợi rất lâu cũng không nghe anh nói.

Cô nghi ngờ mở hờ mắt nhìn anh.

“Rất nhiều người thèm cơ thể của em?” Đột nhiên anh hỏi khiến Tiêu Nhân ngây người tại chỗ.

“Không không không, không ai thèm! Ngực cỡ B của ai đâu mấy ai thích? Họ thèm nhất định là cơ thể kiêu ngạo của chị Khương Viên? Tu Tu anh yên tâm, không ai, không ai, cơ thể em tuyệt đối chỉ thuộc về anh!”

Tiêu Nhân hoảng sợ xua tay khiến khuôn mặt âm trầm rất lâu của Quý Tu đột nhiên sáng lên.

Anh bất lực lắc đầu, thật sự khâm phục cô gái nhỏ trên người mình.

Thấy mặt anh thả lỏng Tiêu Nhân lại gần thám tính hỏi, “Tu Tu anh không giận rồi?”

Anh vốn muốn nói thật còn tức giận nhưng nghĩ đến anh sẽ dọa sợ cô.

Nên trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu.

“Yeah, Tu Tu quả thật rất tốt, nhanh như vậy tha thứ cho em.” Tiêu Nhân nhào đến ôm chặt anh.

Động tác này khiến mắt Quý Tu kinh ngạc cũng khiến cơ thể Tiêu Nhân run rẩy.

Người trước kinh ngạc mang sự tức giận, người sau run rẩy mang niềm vui.

Yeah, cuối cùng cũng có thể tiếp xúc thân mật với người đàn ông mình yêu.

Tiêu Nhân mặt đầy xuân sắc khiến tức giận của Quý Tu bay đâu mất tăm, mặt đỏ hồng.

“Tu Tu, hay chúng ta thuận theo tự nhiên thuận nước đẩy thuyền?” Tiêu Nhân chớp đôi mắt lớn nửa mê hoặc nửa cầu xin nói.

Tai anh đỏ ửng hoàn toàn không giống thầy Quý bình ổn ưu nhã trước đó!

Kệ thầy Quý đó đi cô thích Quý Tu bây giờ!

Quả nhiên đối với nam nhân nên trực tiếp một chút.

Nếu giống trước đây Tiêu Nhân cảm thấy mình sắp bị tự kỉ mất.

Nhưng còn chưa đợi cô nói tiếp liền nghe giọng lạnh lùng của anh, “Tôi cảm thấy em nên xuống thì tốt hơn dù sao bị người khác vây nhìn không phải sở thích của tôi.”

Giọng Quý Tu vừa dứt Tiêu Nhân nhìn sang cửa.

Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh đứng đó người coi trò vui người không tự nhiên.

Tiêu Nhân đỏ mặt lập tức chui vào trong chăn.

Xong rồi xong rồi, xấu hổ chết mất!

- -------- ----------