Mắt Quý Tu lướt qua tia lạnh lẽo, “Vấn đề này, đợi cô thật sự trở thành đồng tính, tôi mới trả lời cô?”

Ngữ khí rất nặng.

Đến dấu phẩy chỗ ngắt cũng mang sự lạnh lẽo.

Khương Viên thấy đủ rồi nên thu tay lại, thổi thổi móng tay được sơn của mình, “Hết hứng”

Quay người cầm túi đi ra ngoài, để lại Quý Tu một mình đứng trong phòng, nhìn cánh hoa để thành hình tim trên giường còn có rượu đỏ đã được đổ ra.

Anh thở nhẹ một hơi, lượm đồ rơi trên đất lên.

Sờ áo ngực bọt biển bảo bảo vẫn còn hơi ấm, môi nhịn không được co giật, tìm cái túi đựng đồ vào trong.

Sau đó đi đến hành lang gõ cửa phòng Tiêu Nhân.

“Ai đó?”

Bên trong truyền đến giọng buồn bã.

“Đồ của em, lấy về” Quý Tu khẽ nhíu mày nhàn nhạt nói.

Bên trong lập tức im lặng.

Anh đợi ngoài cửa cũng không hối thúc.

Qua rất lâu bên trong lại truyền đến tiếng bước chân loạng choạng, sau đó một giọng mũi rất nặng từ sau cửa truyền đến, “Không cần anh, anh đi đi!”

Giọng rất tức giận mang theo chút dỗi.

Quý Tu bất lực, “Mấy đồ này tôi tự ý xử lý sao?”

Tiêu Nhân buồn bực không nói.

Đôi mắt to đỏ lên có chút ướt, nhưng lại có chút không nỡ nhìn giày da của nam nhân ngoài cửa.

“Em xem” Quý Tu mở túi nhìn vào, “Sơ mi chanel bản giới hạn, có kiểu hoa sơn trà em thích nhất, còn có đầm ngắn, là hàng mới nhất năm nay, em xác định tùy tôi xử lý?”

Tiêu Nhân cắn môi tức giận không nói.

Cái gì sơ mi đầm ngắn, cô căn bản không quan tâm được không?

Đồ mất rồi có thể mua lại!

Nhưng chuyện tức giận không dễ dàng bỏ qua vậy!

Sau cửa vẫn không có tiếng đáp lại.

Quý Tu trầm mặc, đi 1 bước qua bên.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

Lách cách một tiếng cửa được mở ra.

Tiêu Nhân đưa tay ra trực tiếp giật túi về, ôm trong lòng cứ thế nhìn anh cũng không chịu nói chuyện.

“Lần sau đừng trèo ban công, nguy hiểm.”

Anh nhàn nhạt nói, quay người muốn đi.

Tay đột nhiên bị nắm lại.

Tay mềm mại không có độ ấm nhưng nắm chặt rất chặt tay lớn của anh.

“Tại sao cô ta lại tắm ở phòng anh?” Tiêu Nhân nghẹo ngào không cam tâm hỏi.

Cảm xúc ủy khuất còn chưa biến mất, lúc cầm tay anh càng mạnh hơn.

Quý Tu nhíu mày, “Não em đều nghĩ gì vậy? Bây giờ em vào phòng vệ sinh xem có nước không?”

“Phòng em có nước không liên quan gì đến phòng anh và cô ấy?”

Cô có chút áp bức người.

Nếu người vào phòng tắm không phải mình mà là Quý Tu thì cí phải anh thấy được bộ dạng quyến rũ của Khương Viên khi tắm rồi?

Có lẽ sẽ

Cô không dám nghĩ tiếp.

Quý Tu “”

Anh cạn lời muốn rút tay về, bất lực, cô càng nắm chặt hơn.

Anh cũng chỉ có thẻ dẫn cô vào phòng mình, mở cửa nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, “Em tự xem, có phải không có nước?”

Vòi nước khô, một giọt nước cũng không có.

“Cô ấy chỉ vì phòng mình không có nước cho nên mượn phòng tôi. Dãy phòng bên em không có nước, hiểu không?”

Tiêu Nhân ngây người não có chút chưa xoay kịp.

“Nếu em không có nước, toàn thân đầy bọt có chọn phòng gần nhất của em để cầu cứu không?” Quý Tu nhìn cô gái ngây người trong gương, bât lực thở dài.

- -------- ----------