“Chú----”

Hạ Băng Khuynh thật sự khóc không ra nước mắt.

Kêu cô đi mượn Mộ Nguyệt Sâm, đây không phải kêu cô ra chặn họng súng sao.

“Đừng gấp, tam thiếu không phải người không có tình cảm, phòng đánh cờ là phòng thứ 6 từ bên trái.” Quản gia chỉ hướng cho cô.

“Chú, chú có thể về phòng lấy cho con không.” Hạ Băng Khuynh 1 vạn lần không muốn, đi tìm Mộ Nguyệt Sâm, nghĩ cũng biết, anh không cho cô sắc mặt tốt để nhìn.

Quản gia giả bộ khó xử: “Băng Khuynh tiểu thư, không phải tôi không mượn, phòng tôi xa, ở đây tôi không đi được, cô nói rõ với tam thiếu, cậu ấy cũng không ăn cô, thật ra, chỉ cần cô chịu giải thích với cậu ấy, cô sẽ biết, trong lòng cậu ấy rất thích cô.”

Lúc này lòng Hạ Băng Khuynh gấp muốn chết, làm gì nghe được những lời này.

Cô chỉ biết chú không chịu mượn tiền, buộc cô tìm Mộ Nguyệt Sâm.

Không ngờ chú lại là người keo kiệt!

Hạ Băng Khuynh nhớ đến tài xế còn ở ngoài đợi, anh rể và chị không nhà, anh Nguyệt Bạch khó tìm, lúc này không biết anh ở góc nào của biệt thự, càng không thể làm phiền lão gia tử và lão phu nhân.

Hình như, chỉ có thể tìm Mộ Nguyệt Sâm.

Mang theo tâm trạng rối loạn, cô đến ngoài cửa phòng.

Do dự 1 hồi, dùng sức hít 1 hơi, đưa tay gõ cửa.

Chết thì chết!

“Vào đi!” Giọng nhàn nhạt, vô tình truyền ra.

Là giọng Mộ Nguyệt Sâm.

Tim, vì đó đập nhanh hơn, nhưng nghĩ đến tài xế ở ngoài đợi thu tiền, cô chỉ có thể cố gắng đi vào.

NHẹ đẩy cửa, khắc chế tâm trạng, đi vào.

Mộ Nguyệt Sâm ngẩng đầu nhìn, thấy Hạ Băng Khuynh vào, mắt anh thất thần 1 chút, rất nhanh khôi phục bình thường, thu ánh nhìn lại, tiếp tục đánh.

Trong phòng khói thuốc bay quanh, Dung Quản Khiêm, Cố QUân Thụy, và anh em nhà họ Ôn đều ở trong, Ôn Tử Tích đang ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, vừa ăn bánh kem, vừa cười dựa qua nhìn anh đánh bài.

Lòng vô thức chua xót.

Vô thức nắm chặt cặp.

Cảm giác này thật không tốt. tim bị đâm, chua xót dâng trào.

“Yo, là em gái Băng Khuynh à.”

“Biết chúng tôi đến, đặc biệt qua à, các người coi, tuổi còn nhỏ, thật hiểu chuyện!”

“Em gái, nhanh qua ngồi!”

Mấy người không hiểu tình hình nhiệt tình chào hỏi Hạ Băng Khuynh.

Mộ Nguyệt Sâm không biểu hiện cảm xúc, xem bài, như tâm tư đều nghĩ làm sao đánh cho tốt ván này.

Hạ Băng Khuynh không phải không thấy anh đang lờ cô, cô cũng muốn quay người rời đi, nhưng lúc này cô không đợi được,đến cũng đến rồi, bỏ mặt vào Thái Bình Dương, cô cũng phải đi qua.

Ổn định hơi thở, cô đi qua, đứng bên Mộ Nguyệt Sâm.

Cúi đầu, động đậy miệng, âm thanh không lớn nói: “Anh anh có thể mượn tôi 100 không!”

Mộ Nguyệt Sâm không phản ứng.

Mấy nam nhân xung quanh chuẩn bị làm loạn thấy phản ứng của Mộ Nguyệt Sâm, nhạy cảm phát hiện sự khác thường của 2 người, đều ngậm miệng lại.

Anh không nói, đối với Hạ Băng Khuynh mà nói thật sự rất ngại, đến bước này rồi, cô chỉ có thể nói: “Đợi lát tôi trả, anh cho tôi mượn đi!”

Vẫn không trả lời.

Không khí ngưng trọng.

Lâu sau, Mộ Nguyệt Sâm cuối cùng nói: “Có phải cô tìm lộn người?”

Anh rút 1 tấm bài đặt lên bàn, giọng lạnh lùng, không mang tình cảm.

Mặt Hạ Băng Khuynh đỏ lên.

“Mộ Nguyệt Bạch không cho cô tiền sao? Đi tìm hắn, hắn có chính là tiền, đừng nói mượn 100, tặng 100 vạn cũng không thành vấn đề, cô theo ai, liền tìm người đó mượn, hiểu không?” Những từ vô tình 1 từ tiếp 1 từ từ môi mỏng của anh nói ra.

- -------- ----------