“Chắc là bọn họ muốn ở trong nói thêm chút, em gái Băng Khuynh, hay là em đưa trái cây cho họ đi.”

Hạ Băng Khuynh không muốn đi, nhưng lại nhịn không được muốn xem họ làm gì ở trong.

Cô do dự nhíu mày, mắt nhìn về hướng thư phòng và phòng ngủ.

Quản Dung Khiêm lấy trái cây trong đĩa ra 1 chút, còn lại đưa cô: “Cầm lấy, đưa cho họ đi.”

“Nam nhân của mình phải trông chừng kĩ.” Cố Quân Thụy ý vị sâu xa nói.

“Em gái Băng Khuynh, em tôi luôn rất thích Nguyệt Sâm, em còn không đi, xui xẻo thi.” Ôn Nhã Liên nhếch mày, nói ra ý liền ngưng.

Mặt Hạ Băng Khuynh đỏ lên: “Cái gì mà nam nhân của mình, tôi và Mộ Nguyệt Sâm không có quan hệ gì hết!”

Cô tức giận cầm đĩa trái cây, đi về thư phòng.

Nha đầu này thật sự rất đáng yêu!

Mấy người nam nhân cười, đợi coi kịch hay.

Càng đến gần thư phòng tim Hạ Băng Khuynh càng đập nhanh, cảm thấy như đang làm trộm vậy.

Sắp đến cửa rồi, nhìn cái thấy cửa không khóa, bên trong không có tiếng động.

Cô vô thức nhẹ bước chân, cẩn thận đi về trước 1 bước, để đầu lén lút đưa vào nhìn.

Dưới ánh đèn ôn hòa trong thư phòng, nam nhân và nữ nhân ôm nhau, hai người cơ thể thon cao, lại thành thục ưu tú, nhìn rất xứng.

Bọn họ im lặng ôm nhau, cảnh tượng rất hòa hợp.

Cảnh tượng trong mắt bắt đầu rung dộng.

Hạ Băng Khuynh ngây người, ngây ngốc nhìn cảnh đó, cơ thể cứng lại, mắt cứng lại, trong lòng cũng cứng lại.

Tê dại thu đầu lại, cô dựa vào tường.

Giây sau, tim vô thức thắt chặt.

Đột nhiên nỗi đau đến đột ngột, như là bị bệnh đau tim, từng cơn từng câu, kéo dài không ngừng lan tỏa ra lồng ngực cô, cảm thấy sắp không thể thở nữa.

Ngón tay nắm chặt đĩa trái cây trắng bệch.

Không muốn ở đây nữa, cô hoang mang chạy về phòng ngủ kế bên.

Đóng cửa, cô như mất hồn đi về trước, để đĩa lên đầu giường, không biết sao 1 tay thả lỏng quá nhanh, còn chưa để vững đã bị lật ngược rồi, xoài, nho, táo rơi xuống đất, rối như tờ mòng.

Cô không lượm lên, không có tinh thần ngồi lên giường.

Thì ra bọn họ có quan hệ đó.

Trong phòng.

Mộ Nguyệt Sâm ấn lấy vai Ôn Tử Tích, động tác kiên định đẩy cô ra.

“1 cái ôm đã đủ cô rồi, sau này không nên ôm mộng với tôi nữa, cô là người xinh đẹp trí tuệ, tìm người yêu mình mà gả.” Anh nhàn nhạt nói, ngữ khí bình thản, không mang ý khác ngoài tình bạn.

Đối với Ôn Tử Tích, anh xử lý cũng coi là lương thiện rồi, nếu là phụ nữ khác, cô đến nhìn 1 cái cũng lười.

Trong mắt Ôn Tử Tích mang 1 tim lệ phát sáng như sáng, tổn thương cười: “Em hiểu rồi!”

Hôm nay cô dám tỏ tình, cũng chuẩn bị tâm lý bị từ chối, cố gắng bám lấy cũng không có ý nghĩa.

Chỉ là tại sao không cam tâm như vậy.

Từng vì anh đối với ai cũng lạnh lùng, đối với cô ít nhất là bạn, cô luôn có hy vọng hơn những cô gái khác, nhưng ai ngờ đột nhiên xuất hiện nha đầu đó, dễ dàng hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của anh.

Thật không cam tâm.

“Sau này chúng ta còn là bạn, chuyện hôm nay tôi coi như chưa xảy ra, ra ngoài đi!” Mộ Nguyệt Sâm thần sắc lạnh lùng nói xong, bước ra ngoài.

“Nguyệt Sâm---” Ôn Tử Tích kêu ra tính, giọng khàn, âm mũi nặng nề hỏi: “Anh thật sự yêu cô ta sao?”

- -------- ----------