Đỗ vĩ minh lần này rời kinh đô thật có chút uất ức, khi đến là phong quang từ cửa chính đi vào, khi đi là lén lút rời đi từ sau. Tuy cảnh nguyên nói cho mình thời gian suy nghĩ, nhưng mỗi ngày đối mặt với hắn, đỗ vĩ minh cảm thấy đầu mình sắp biến thành tương hồ.

Thừa dịp nguyên tiêu còn chưa tới, vẫn nên mau chóng trở về. Khi đỗ vĩ minh vụng trộm ra khỏi vương phủ, ngay cả chu văn và vương võ cũng không dẫn theo, trong lòng đỗ vĩ minh biết rõ hai người bọn họ là người của lưu cảnh nguyên.

Đúng lúc là ngày hội nên không có nhiều xe lắm, xa phu lại không có, thật vất vả tìm nửa ngày mới tìm được. Chạy vào trong thành mua xe ngựa, mời xa phu, đỗ vĩ minh liền ra đi.

Kỳ thật lưu cảnh nguyên thấy rõ đỗ vĩ minh rời đi, chỉ làm bộ như không phát hiện mà thôi. Thấy vĩ minh vẫn chưa thể chấp nhận, mình tốt nhất cho hắn thêm thời gian, trong lúc đó thuyết phục hoàng huynh rồi đi tìm hắn.

Bảo chu văn và vương võ ở đi theo sau cùng trở về. Kỳ thật xe ngựa và xa phu cũng là cảnh nguyên an bài, bằng không đỗ vĩ minh khẳng định tìm không được.

Khi đỗ vĩ minh về nhà đúng là một ngày trước nguyên tiêu, thấy đỗ vĩ minh trở về, đám liên đại có chút kinh ngạc. Chu văn và vương võ không thấy đâu, đây là thế nào?

“ca ca, ca ca, kinh đô chơi vui không?”

“kinh đô rất vui. Đệ có ngoan ngoãn nghe lời không?”

“đương nhiên rồi.” Oa nhi kéo tay đỗ vĩ minh, lải nhải kể chuyện gần đây, liên đại đi an bài xa phu đi nghỉ ngơi, thu xếp cho hắn.

“ca ca, đèn lồng của ta đâu?”

Đỗ vĩ minh vỗ đầu, hỏng rồi, mình đã quên mất chuyện này. Oa nhi nhìn thấy ca ca thế này là biết đèn lồng của mình khẳng định là không có hi vọng. Có chút dỗi chạy ra.

“thiếu gia, cơm tối phải một lúc nữa mới có, ngươi hay là đi nghỉ ngơi trước một chút?”

“liên đại, ngươi giúp ta khuyên nhủ oa nhi đi, ta đã quên mua đèn lồng cho hắn, hắn mất hứng.”

“yên tâm đi, hắn chỉ là tính tình trẻ con. Ngươi quá tốt với hắn, chiều hắn thành như hiện tại …”

“trẻ con nên chiều, về sau sẽ trải qua nhiều chuyện, bây giờ nên vui vẻ mới tốt.”

“thiếu gia đi nghỉ ngơi trước đã. Có cơm tối ta sẽ gọi.”

Đỗ vĩ minh gật gật đầu đi nghỉ ngơi, nói thật mấy ngày nay là thật mệt mỏi. Dọc đường đi không có cửa hàng nào mở, ăn cơm đều là qua loa. Có đêm ngay cả nhà trọ cũng không tìm được, chỉ có thể ở trên xe ngựa ngủ một đêm. Đỗ vĩ minh nằm ở trên giường không bao lâu liền ngủ. Có điều ngủ không tốt, mặt nhăn mày nhó.

Khi tỉnh lại thì trời đã tối, vừa ngủ dậy thấy tinh thần khôi phục không ít. Nhân khang đã chuẩn bị cơm, bởi vì là tối mùa đông nên nấu lẩu. Mọi người ngồi quanh bếp lò ăn cơm, không khí rất không tệ. Có điều đỗ vĩ minh luôn cảm thấy bên cạnh thiếu một người.

Oa nhi đã hết dỗi chuyện không có lễ vật, khi ăn cơm lại dính lấy đỗ vĩ minh nói chuyện. Muốn hắn gắp đồ ăn cho mình, giúp mình quạt. Đỗ vĩ minh nhất nhất nghe theo, còn cố ý làm trà sữa cho hắn, đây là món mới đỗ vĩ minh vưa thí nghiệm ra. Oa nhi cũng cực kì thích.

Có thể vì vừa ngủ đã, đỗ vĩ minh lúc này cảm thấy không mệt. Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện của mình và cảnh nguyên. Kỳ thật, để tay lên ngực tự hỏi, đỗ vĩ minh không chán ghét cảnh nguyên, thậm chí nói là thích.

Nhưng từ đời trước đến giờ đỗ vĩ minh vẫn cảm thấy tính hướng của mình là bình thường, không thấy mình là đồng tính.

Nhớ tới bà mối tìm tới cửa đoạn thời gian trước, đỗ vĩ minh cảm thấy mình thật không tiếp thụ được. Một người ngay cả biết cũng không biết, chỉ bởi vì một bức họa, chỉ bởi vì mấy lời của bà mối là cùng người ta sống cả đời. Đỗ vĩ minh vạn vạn không muốn như thế.

Người là loài có tình cảm, những gì cảnh nguyên bỏ ra, đỗ vĩ minh không phải không thể cảm thụ, đặc biệt là sau khi tầng cửa sổ này bị đâm thủng, rất nhiều chuyện trước kia không chú ý tới lại càng ngày càng rõ ràng hiện ra ở trong đầu.

Kỳ thật đỗ vĩ minh không bài xích cuộc sống ở bên cảnh nguyên, trên thực tế rõ ràng là có thích. Cảnh nguyên là người bạn đâu tiên từ khi mình tới thế giới xa lạ này có thể nói là người nhà. Về sau lại có vương võ, chu văn, liên đại, còn nhận oa nhi làm đệ đệ. Cảm thấy mình không còn đơn độc.

Đây là tình yêu ư?

Đỗ vĩ minh có chút mê mang, đối với người chưa từng nói chuyện luyến ái như hắn, đỗ vĩ minh không biết giữa hắn và cảnh nguyên ở cùng nhau thời gian qua là cái gì, thân mật còn hơn bạn bè, tri kỉ còn hơn người nhà, đó là gì?

Mỗi khi nghĩ đến những lần thân mật tiếp xúc đó, đỗ vĩ minh vẫn có chút mặt đỏ tim đập. Nằm ở trên giường, trong đầu luôn không ngừng hiện lên gương mặt của cảnh nguyên, âm thanh của cảnh nguyên …

Đây là tưởng niệm ư? Rời xa không bao lâu mà đã bắt đầu tưởng niệm ư?

Đỗ vĩ minh ở trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đỗ vĩ minh dần dần cố định suy nghĩ của bản thân. Đối với tâm ý của mình cũng nghĩ kỹ càng.

Khi ở vương phủ, luôn có một áp lực vô hình, cảm thấy thân phận hai người không như nhau. Hắn là vương gia, dưới một người trên vạn người. ở trong vương phủ tuy tráng lệ, nhưng đỗ vĩ minh lại cảm thấy không thoải mái như nhà mình. Tuy không cẩm y ngọc thực nhưng ấm áp thoải mái.

Tục ngữ nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ của mình, đỗ vĩ minh cảm thấy rất có đạo lý. Để mình ở trong vương phủ nhìn cảnh nguyên thú nữ nhân khác làm thê tử, ỗ vĩ minh cảm thấy mình tuyệt đối không làm được. Đây chính là một nguyên nhân khác hắn vội vàng rời khỏi vương phủ.

Ở đó như một cái lồng sắt, nếu ở bên trong quá lâu sẽ mất đi khả năng bay nhảy. Mình không muốn làm cá chậu chim lồng. Ích kỷ cũng được, vô tình cũng thế. Bảo hắn cứ sống trong vương phủ là tuyệt không thể.

Rốt cục làm rõ suy nghĩ của mình, trong lòng đỗ vĩ minh thấy cực kì cao hứng. Khối đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống. Về phần mình và cảnh nguyên về sau ở chung thế nào thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần dần bừng sáng, đỗ vĩ minh cũng mang theo nụ cười an tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau là tiết nguyên tiêu, từ sáng sớm nhân khang đã bắt đầu chuẩn bị bánh trôi. Nhân bên trong có vài loại, đậu, thịt, gạch cua.

“liên đại, có nên gọi thiếu gia rời giường không, bánh trôi nấu xong rồi.”

“đợi lát nữa, các ngươi ăn trước đi. Thiếu gia ngày hôm qua đến khuya mới tắt đèn, có lẽ chưa ngủ được bao lâu.”

Oa nhi phải đến bóp mũi hắn đỗ vĩ minh mới rời giường. Rời giường muộn như vậy, đỗ vĩ minh có chút ngượng ngùng. Oa nhi bị liên đại giáo huấn hai câu liền chạy ra ngoài chơi.

Bánh trôi ăn rất ngon, nếu ăn cùng cảnh nguyên thì tốt biết mấy. Có lẽ hắn sẽ rất thích bánh trôi gạch cua. Đang nghĩ thì liên đại dẫn chu văn và vương võ vào phòng.

“thiếu gia, chúng ta đã trở lại.”

Đối với hai người bọn họ trở về, đỗ vĩ minh cảm thấy có chút ngoài ý muốn

“ăn cơm chưa? Chưa ăn thì bảo nhân khang lấy bánh trôi cho các ngươi.”

“còn chưa ạ.”

“các ngươi đi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa vừa lúc đến ăn bánh trôi.”

Chu văn và vương võ nhìn nhau, không nói gì lui xuống. Chờ đỗ vĩ minh cơm nước xong mới phát hai người bọn họ mang về không ít thứ, đèn hoa sen, đèn kéo quân, điểm tâm đặc sản của kinh thành, một cái bình phong trong vương phủ đỗ vĩ minh thích, v.v.

Đỗ vĩ minh cười cười, không nói gì. Chỉ bảo bọn họ chuyển vào trong nhà, đèn lồng thì dấu đi, chờ buổi tối cho oa nhi một cái kinh hỉ.

Tiết nguyên tiêu, oa nhi trở thành tâm điểm của bình phúc trấn, đèn lồng mang về từ trong kinh thành vừa đẹp vừa tinh xảo, hoa văn, đồ án, những đèn lồng ở trong trấn không thể so cùng.

đỗ vĩ minh có thể thực hiện lời hứa, mang về cho mình lễ vật đẹp như vậy làm oa nhi cười toe toét. Hội đèn lồng náo nhiệt kết thúc trọng tiếng vui cười.

Cuộc sống trở lại bình thường, sau nguyên tiêu, oa nhi tiếp tục đến tư thục đi học, cửa hàng ở trấn trên của đỗ vĩ minh cũng mở cửa buôn bán. Liên đại tiếp tục quản lý chuyện trong thôn, thôn trang mới đang trong tầm ngắm. Hết thảy như không có biến hóa lại như lặng lẽ phát sinh thay đổi. Cảnh nguyên vẫn duy trì viết thư liên hệ, hình lại tới biên quan. Từ trong miệng thương nhân không nghe nói có phát sinh chiến tranh, nhưng đỗ vĩ minh vẫn có chút sầu lo.

Cuộc sống không nhanh không chậm trôi qua, có điều thư qua lại giữa hai người dần dần giảm bớt, đến khi đỗ vĩ minh ngoài ý muốn nghe được tin tức kia. Nguyên vương chết bất đắc kỳ tử, nghe nói là bị chu quốc cùng ngô quốc ám toán. Nghe vậy chén trong tay đỗ vĩ minh rơi xuống, tứ phân ngũ liệt.

“chu văn, vương võ, mau chuẩn bị xe ngựa chúng ta lên kinh đô.”

“thiếu gia, ngươi đừng vội. Ngươi chờ hai ngày đi.”

“có ý gì, cảnh nguyên hắn, cảnh nguyên hắn….”

“thiếu gia, biểu thiếu gia hắn lập tức sẽ tới tìm ngươi.”

Sau đó lại không ngừng truyền đến tin tức, hoàng thượng bởi vì giận dữ chuyện của nguyên vương, phái binh tấn công vài thành trì của chu quốc và ngô quốc, nhờ có hỏa dược, những thành trì này rất nhanh đầu hàng.

Chu quốc và ngô quốc đưa ra thư đầu hàng, sau khi đàm phán, thân quốc chiếm được vài toà thành trì lớn, cục diện thế chân vạc đã biến mất, hiện tại là thân quốc một nhà độc đại.

Đến tận đây, đỗ vĩ minh cũng đại khái hiểu ra, tuy không rõ ràng nhưng vẫn hiểu được cách làm của cảnh nguyên. Có lẽ hắn dùng chính điều này thuyết phục hoàng huynh hắn. Thấy hết thảy dần dần ổn định, đỗ vĩ minh cũng càng ngày càng không nóng lòng.

Cửa hàng vẫn đang ổn định kiếm tiền, đỗ vĩ minh đã xem trọng hai trang viên, một chỗ là chuẩn bị về sau nhà mình sử dụng, còn một chỗ dùng để đầu tư. Mình tuy không đủ tiền, nhưng cảnh nguyên còn để lại không ít ngân phiếu, coi như giúp hắn đầu tư. Đỗ vĩ minh cảm thấy từ sau khi đến thế giới này, cứ có tiền là muốn mua đất, cửa hàng, trang viên, v.v, trong khung vẫn là thổ tài chủ.

Sau một thời gian hai người không thư từ qua lại nữa, hiện tại lại dần dần khôi phục. Đỗ vĩ minh cũng không còn lo lắng.

Khi cảnh nguyên trở lại bình phúc trấn đã là lúc thu hoạch vụ thu, đi hơn nửa năm mới xử lý hoàn toàn việc quốc sự, mình cũng làm được hứa hẹn với hoàng huynh. Cuối cùng cũng có thể tìm đến vĩ minh. Khi hắn chạy đến cửa hàng mới phát hiện, vĩ minh không ở đó. Chu văn nói vĩ minh của hắn đã về thôn tu hành.

Lưu cảnh nguyên nhìn thấy đỗ vĩ minh đứng trong ánh chiều tà, cảm thấy hắn chính là trời ban cho mình. Nắng chiều kim sắc nhạt nhòa chiếu lên trên mặt đỗ vĩ minh làm cho hắn mang theo một tia ấm áp. Đỗ vĩ minh ngẩng đầu nhìn hắn, mở rộng hai tay. Cảnh nguyên đi nhanh về phía trước, ôm lấy.

Sắp đặt mọi chuyện, tổn hao tâm trí, đơn giản là vì giờ khắc này. Mọi trả giá của mình cuối cùng cũng đạt được hồi báo.

“có mệt không? Về nhà đi, ta sẽ làm đồ ngon cho ngươi.”

trong ánh chiều tà bóng dáng hai người dần dần biến mất, mà chuyện xưa của hai người vẫn còn tiếp tục.

— toàn văn hoàn —