Tác giả: Minh Dạ

Chuyện là hôm nay trời không đẹp cũng không xấu, bầu trời trong xanh, nếu không có gì thay đổi thì gió vẫn thổi mây vẫn bay.

Thế nhưng, có một số việc tôi không thể nào đoán trước được.

Sự việc này đến với tôi một cách rất bất ngờ.

Buổi tối hôm đó, tôi đã uống một chai coca-cola thật to.

Thế rồi, không biết có phải do tôi uống quá chén hay không mà mí mắt tôi dính chặt lại, không tài nào mở ra được.

Vừa thấy chiếc giường thân quen, tôi không kìm chế được nỗi nhớ và ngã nhào xuống giường, hít hà mùi hương đặc trưng của cái giường, sau đó đi vào giấc mộng.

Phải, mọi thứ vẫn rất bình thường nhưng chuyện tiếp theo đó mới khiến tôi nghi ngờ cuộc sống.

Bầu trời vẫn trong xanh, mây vẫn trắng, gió vẫn thổi, tôi vẫn đang nằm trên giường.

Nhưng điều kì lạ ở đây là tại sao hoàn cảnh xung quanh lại thay đổi hết như vậy? Còn nữa, đây là đâu? Rõ ràng tôi đang ngủ ngon trên chiếc giường thân yêu của tôi cơ mà?

Căn phòng hiện tại tôi đang ở làm bằng gỗ, được bày trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường cứng như đá, một cái bàn uống nước, một tủ đựng quần áo, chiếc cửa sổ và cửa ra vào.

Tất tần tật những thứ này đều được làm bằng gỗ, hệt như thời cổ đại vậy.

Này mà cho một mồi lửa vào thì có khi đến cái xương cũng chẳng còn!

Tôi vén chiếc màn mỏng tanh ra, để lộ khuôn mặt "ma chê quỷ hờn".

Đối diện là chiếc gương bằng đồng, trong gương là một...

Một cái đứa nào chứ đếu phải tôi! Má ơi, đứa nào kia, bờ môi dày...!à không phải, bờ môi đầy đặn quyến rũ, thoa thêm chút son màu hường cánh sen.

Ối dồi ôi!

Đã thế mặt còn chát thêm cả tảng phấn, mắt thâm đen, vừa híp vừa lồi ra như mắt lợn.

Mặt đầy mụn, lỗ chân lông cũng to, Thị Nở phiên bản hai chấm không hả? Phía dưới bờ môi quyến rũ chính là một cục nốt ruồi đen đen, to kinh khủng, trên đấy còn có vài sợi lông mọc ra nữa chứ!

Eo ôi! Định mệnh cuộc đời! Rốt cuộc tao có thù oán gì với mày mà mày lại khiến tao ra nông nỗi này! Đây chắc chắn là mơ! Đúng vậy, những lúc như thế này chỉ cần nở một nụ cười tự tin!

Nhưng vừa mới hé môi cười, tôi lập tức bịt miệng lại! Đù má, cái méo gì thế này! Bộ răng lưa thưa, khập khiễng được nhuộm thêm màu vàng ố, trong đó còn tô điểm bằng vài hoạ tiết đen sì.

Ông trời ơi! Nhìn xong cảnh này chắc mười ngày không ăn được cơm mất!

Mà giờ tôi mới để ý, tại sao lại là váy? Là váy! Là váy đó! Không phải kiểu lộng lẫy như "quý sờ tộc" đâu, nhưng mà tại sao nhìn nó ô dề thế? Đây rốt cuộc là thằng nào vậy? Mắt thẩm mỹ bị mù hả?

Sao trên đời này còn có đứa mặc áo màu nâu của bùn, kết hợp với quần màu hồng nguyên thủy, hồng nguyên chất một trăm phần trăm.

Má! Cay mắt vãi!

Đang lúc tôi hoang mang thì cánh cửa gỗ được mở ra, một bà nào đó, cụ thể là một người phụ nữ tuổi trung niên, mặc mỗi cái yếm với quần váy phía dưới, phấn trên mặt dày như xi măng tường thành, cũng có bờ môi đầy đặn quyến rũ màu đỏ chót.

Đầu tóc buộc hai bên, trên mặt có hai cái nốt ruồi to.

Đậu má! Cái mụ nội nào đây? Nhìn như CEO của Lầu Ngưng Bích (*) ý?

(*) Tú bà lầu xanh trong tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du.

Trời đất quỷ thần ơi! Chẳng lẽ mình xuyên không vào cái thế giới mặn mà nào đó rồi hả? Sao lắm kẻ dị hợm vậy? Hay đây là thế giới của Thị Nở hả?

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy hạnh phúc là bà kia xấu hơn tôi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Trời ơi cái mặt tôi, xấu đau xấu đớn, giờ tôi mới biết thì ra "mắt xanh mỏ đỏ" là đây.

CEO của Lầu Ngưng Bích đi đến chỗ tôi một cách ẻo lả, giọng nói ưỡn ẹo: "Ái chà, con gái cưng của ta! Ôi trời ôi, sao càng ngày càng đẹp ra thế này? Quả không hổ là hoa hậu trong quán!" Rồi bà ta chu mỏ ra, "Đến đây ta thưởng cho con nào!"

Tiếp đó tú bà vác thân mình ục ịch chạy đến chỗ tôi.

Cái bờ môi kia vừa chu ra, tôi lập tức chạy lấy người.

Phải bảo vệ bản thân!

Thấy tôi né tránh, tú bà nở một nụ cười: "Ây da, không cần phải ngại ngùng vậy đâu, con xứng đáng với phần thưởng này mà!"

Mẹ! Thôi dẹp! Bà để dành mà tặng chồng bà đi! Tôi không cần cái phần thưởng này đâu! Mà khoan, nhìn bà ta thế kia chắc chưa có chồng đâu nhỉ?

Nhưng nhỡ có rồi thì sao? Dù sao thì vẻ bề ngoài cũng đâu có quan trọng! Khi con người yêu rồi thì xấu đến mấy cũng thành đẹp cả mà.

Người ta đã bảo rồi, "người tình trong mắt hoá Tây Thi", khi yêu Thị Nở cũng thành nàng thơ trong mắt Chí Phèo đấy thôi!

Và đúng như tôi suy đoán, một người đàn ông mặc chiếc váy dài, tuy không phải là hồng cánh sen huyền thoại nhưng lại là màu hồng tươi thắm.

Hai người chàng chàng thiếp thiếp, anh anh em em, ôm nhau rải cơm chó trước mặt tôi.

Tôi: "..." Thôi thì chúc hai người sống đến đầu bạc răng long.

...

Đặt dấu chấm kết thúc màn kịch ảo tưởng của tôi.

Sau này tôi sẽ gửi câu chuyện này cho đám anh em tốt kia, hy vọng qua câu chuyện tôi vừa bịa ra, chúng nó sẽ có niềm tin vào cuộc sống.

Và một thông điệp nữa tôi muốn gửi gắm đến chúng nó, khi yêu đừng đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài, phải soi gương nhìn lại mình nữa.

Thực chất, tôi bịa ra câu chuyện này đều có lý do hết cả đấy.

Tối nào nằm lướt Facebook cũng thấy bài đăng về yêu đương, tôi cũng cay đắng lắm.

Ngẫm lại bản thân mình thì ế thấy lòi trĩ ra, nên tôi quyết định chia sẻ câu chuyện cảm động này đến với những người anh em còn đang ế, để cho chúng nó thấy được mặt trời chân lý!

Mình quả thật là quá tuyệt vời!

______________________________

Hoàn chương 48

25/06/2022.