Tác giả: Minh Dạ

Hôm nay, tôi Phong Nguyên chính thức bước vào trang trại của ông được một tháng.

Tuy rằng đã làm quen với nơi này được một thời gian nhưng với tôi, nó vẫn cứ bỡ ngỡ như cái ngày đầu.

Mợ nó chứ! Ai mà quen được với cái nơi đầy ruồi bọ này chứ! Không những thế còn đầy phân bò phân lợn, mà ngày nào cũng phải dọn...

Tôi đã nghe thấy tiếng con tim bị tan vỡ, cảm giác nhức nhối phát ra từ sâu thẳm trong lòng tôi, báo hiệu một cuộc sống đầy trông gai và thử thách trong hai tháng nghỉ hè này.

Vì thế, tôi đã nghĩ ra một cách để giải thoát, à không phải, là cứu giúp bản thân, đó là gọi điện thoại cho người thân.

"Alo, Nam à, chúng ta là anh em tốt của nhau đúng không?"

Nguyễn Nam: "Ừ.

Làm sao?"

"Vì chúng ta là anh em tốt nên lúc gặp khó khăn phải giúp đỡ nhau.

Vậy nên, mày cũng biết đấy, tao phải dọn trang trại cho ông tao...".

Với thời gian tôi chơi chung với nó, tôi tin chắc rằng tình cảm chúng tôi đã được bồi đắp lên một tầm cao mới, đó là tình đồng chí thiêng liêng và cao cả, nên chắc chắn nó sẽ đồng ý giúp tôi.

Và sự thật đã vả cho tôi một cái bạt tai khi mà cái chữ không từ trong miệng của nó thốt ra...

Thằng Nam: "Không."

"..."

Nó lại nói tiếp: "Tao không giúp mày không phải là do tao không muốn giúp, mà với tư cách là một người bạn thân tri kỉ gắn bó lâu năm của mày, tao luôn mong muốn mày có thể độc lập, tự chủ tự cường, tự mình vững chắc bước chân để đưa đất nước sánh ngang với cường quốc năm châu..."

"Thôi thôi, không muốn giúp ông mày thì nói thẳng ra đi, lại còn phải vòng vo tam quốc, lấy lời của Bác Hồ ra để nói."

"Danh ngôn của Bác Hồ để lại cho đời sau đấy.

Trường học lớp nào cũng treo cái đấy còn gì! Danh ngôn được cả nước cả ngợi, để người đời sau học hỏi, chẳng nhẽ mày chê danh ngôn của Bác à?"

"..."

Cái này thì liên quan gì đến Bác Hồ! Nói lý lẽ ghê vậy, tưởng bố mày không nói lại được chắc.

"Thế mày không nghe qua 5 điều Bác Hồ dạy, có câu"Đoàn kết tốt" đấy à? Chẳng nhẽ mày không học theo lời Bác dạy à?"

"..."

Thằng này thông minh đột xuất từ khi nào vậy!

Ha ha ha ha, không nói lại được bố mày đúng không!

Vì để cãi thắng thằng Nam mà tôi đã phải xách dép theo chị Google học hỏi ba ngày nay.

Đang định chê nó thêm mấy câu nữa thì ông ngoại tôi gọi:

"Nguyên ơi, mang thùng phân đến nhà kho cho ông!"

Đầu bên kia điện thoại, thằng Nam cười như tâm thần trốn trại: "Á ha ha ha, ha ha ha ha, buồn cười vãi, kìa Nguyên, ra bê thùng phân kìa, ahahaha, thôi, tao đi nấu cơm đây, chúc mày làm việc vui vẻ, ha ha ha..."

"Mẹ mày thằng kia, tút...tút...ơ...đù!"

"Nguyên ơi, mang thùng phân kia ra cho ông, nhanh lên!"

"Vâng, ông đợi cháu tí!"

....

Bên kia, nhà bà ngoại Nguyễn Nam.

"Nam ơi, đi ra chợ mua rau cho bà."

Nguyễn Nam ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng ạ."

Bà hàng xóm bên cạnh thấy vậy, mặt mày tươi cười nói với bà ngoại Nam: "Bà được đứa cháu ngoại vừa nghe lời lại còn học giỏi nữa, nhất bà rồi đấy."

"Haha, bà nói quá rồi, ở nhà thì nó vậy thôi chứ ra ngoài cứ như học sinh tiểu học vậy."

...

Đến chợ, Nguyễn Nam đi ra chỗ bán rau, bác bán rau cười nói: "Cháu trai đi mua rau hả?"

"Vâng ạ.

Bác bán cháu một mớ rau."

"Cháu muốn mua rau gì?"

"Dạ, cháu muốn mua một mớ rau." Ngoài miệng nói vậy chứ thực ra trong đầu đang nghĩ: mua rau gì nhỉ, mua rau gì,...

"Cháu muốn mua loại rau gì? Mua loại năm nghìn hay tám nghìn một mớ?"

"Còn có cả rau năm nghìn tám nghìn nữa á?!!"

Chắc rau càng đắt càng ngon hơn, nhìn mớ rau kia lá đẹp vậy chắc tươi hơn, vì thế nên anh chàng Nguyễn Nam đã chọn bó rau có màu sắc vàng nhiều nhất, chọn mớ to nhất mùa về.

Hiển nhiên, lúc về đến nhà, Nguyễn Nam đã bị bà chửi cho một trận.

Tối hôm đó, thằng Nam kể lại câu chuyện này cho tôi, đứa bạn thân tri kỉ của nó: "...đấy, tao mua bó nhiều lá màu đẹp với to nữa, chả hiểu sao bị ăn chửi..."

"Ha ha ha, mày ngu, lá màu vàng là lá héo mà, mày lại còn chọn mớ to nữa, bị ăn chửi là đáng.

Nghiệp quật, cái tội sáng nay cười tao, ha ha ha, báo ứng đấy!"

"Báo ứng cái mẹ mày, tao tưởng lá rau muống đấy nó có màu vàng ngay từ đầu, mà cái bà bán rau kia cũng đếu bảo tao cơ!"

"Mày thần kinh à, làm đếu gì có rau muống tươi nào lá vàng.

Cái bà bán rau gặp được những đứa mua rau như mày có mà mừng chẳng kịp, đi nhắc mày làm gì!"

"Fuck, vãi shit, ông thề lần sau đếu thèm đi mua rau nữa!"

Tôi vỗ vào vai nó mấy cái, tôi nghĩ dù sao cũng là bạn thân nên tôi an ủi nó mấy câu:

"Ôi bạn ơi, không trốn được đời đâu, không mua rau được là do ăn ở hết cả đấy, mày ăn ở kém lắm con ạ!"

"Bốp!" Thằng Nam đánh mạnh vào lưng tôi một cái.

"Ơ, cha sư bố mày!" Tôi đang định đánh lại, thì nó chìa tay ra, chỉ vào con muỗi bé tí trong lòng bàn tay, mặt mũi hết sức nghiêm túc nói: "Có còn muỗi".

"..."

"Bốp, bốp, bốp..." Nó lại đánh thêm vào người tôi mấy cái nữa, mặt không đổi sắc nói: "Hôm nay trời nhiều muỗi ghê!"

Nhiều muỗi cái con khỉ, đừng tưởng mày bày ra cái biểu cảm đấy là ông đây không biết mày cố tình đánh ông.

"Bốp", nó lại đánh tôi một cái nữa, lần này tôi không để mặc nó nữa, vỗ một cái vào đầu nó.

"Mẹ cha mày, hôm nay bố mày tiễn mày đi ngắm các cụ!"

Và chúng tôi vật lộn một hồi lâu cho đến khi ông ngoại tôi gọi tôi đi ủ phân lợn.

Thằng Nam biểu tình giễu cợt giơ ngón tay giữa ra với tôi: "Ăn ở cả đấy!"

Đệch mợ nó!

_______________________

Hoàn chương 2

02/04/2022.