*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hi Hòa lườm Trân Châu, để nàng ta mặc áo cho mình, sau đó kéo vạt áo: “Mạc Viễn, huynh nên làm rõ sau này ai mới là chủ của mình.”

Không đợi Mạc Viễn trả lời, Thẩm Hi Hòa đã bước về phía trước, muốn đi đến vách núi trước mặt: “Mặc Ngọc, đưa ba người Hoàng Đắc Quý đến đây, Bích Ngọc, đi lấy túi thơm màu xanh cất trong ô thứ ba trên xe ngựa cho ta.”

Trân Châu và Mạc Viễn đứng im tại chỗ nhìn nhau, cùng thấy được vẻ nặng nề trong mắt đối phương. Thẩm Hi Hòa không quát mắng, cũng không nói rõ điều gì, thậm chí không hề tỏ ra bực bội, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ, Thẩm Hi Hòa không hài lòng về mình.

Quận chúa của hiện tại thật là nhạy bén, vui buồn không lộ ra mặt, hết sức khó đoán.

Thẩm Hi Hòa đứng bên vách núi, cầm lấy mấy viên đá mà Hồng Ngọc đưa cho, thả từng viên xuống dưới, trông như thể đang đùa nghịch, thật ra là đang ước tính độ sâu bên dưới, sau khi ném xong, nàng nói: “Không quá sâu, có rơi xuống cũng không chết được.”

“Nô tỳ đi tìm chỗ khác nhé?” Mặc Ngọc vội hỏi.

“Không cần, chỗ này vừa vặn thích hợp. Thẩm Hi Hòa tránh sang bên, Mặc Ngọc bèn đẩy ba người kia lên phía trước.

“Quận chúa, quận chúa, xin tha mạng!” Hai tiểu nội thị tái mét mặt mày.

Hoàng Đắc Quý cũng sợ hãi nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ: “Quận chúa, người làm vậy là xem thường quân uy! Nô tỳ là sứ giả của bệ hạ!” “Bích Ngọc.” Thẩm Hi Hòa chìa tay ra, Bích Ngọc vội đưa túi thơm lên, Thẩm Hi Hòa ném cho Mặc Ngọc, “Đẩy xuống đi.”

Mặc Ngọc nhét túi thơm vào túi áo Hoàng Đắc Quý, rồi lại giắt vào trong đai lưng, đảm bảo khi gã rơi xuống thì túi thơm cũng không bị văng ra ngoài, xong xuôi mới đẩy gã ta xuống, chẳng hề ngần ngừ.

“A a a…” Tiếng thét chói tai vang vọng, làm lũ chim giật mình bay tán loạn.

Hai tiểu nội thị sợ suýt ngất, Thẩm Hi Hòa không đi ngay mà đứng bên vách núi, ngẩng đầu nhìn hoa cỏ bên kia vách núi, tựa hồ đang ngắm cảnh. Chừng một khắc sau, phía dưới có tiếng kêu gào hoảng loạn của Hoàng Đắc Quý, chẳng mấy chốc đã bị tiếng gầm của gấu và hổ đói át đi, hai tiểu nội thị càng khiếp đảm đến nỗi đãi cả ra quần.

Đừng nói bọn hắn, đến cả đám Trân Châu cũng trố mắt, chỉ có Mặc Ngọc vẫn điềm tĩnh.

Lúc này bọn hắn mới hiểu vì sao Thẩm Hi Hòa nói là thích hợp, nàng không muốn Hoàng Đắc Quý chết vì rơi xuống vách núi, mà là dùng mùi hương dụ dã thú đến để gã bị chúng xé xác. Sắc mặt Thẩm Hi Hòa vẫn bình thản, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng ngoái lại nhìn hai gã tiểu nội thị đang run lẩy bẩy: “Hoàng trung tự gặp nạn như thế nào?”

Ánh mắt hai gã tiểu nội thị dại ra, không khỏi co đầu rụt cổ, một trong hai gã đờ người trong phút chốc rồi nhanh nhạy đáp: “Bẩm quận chúa, trên đường hộ tống quận chúa về Kinh, công công… công công trượt chân ngã xuống vách núi, lại gặp phải thú dữ nên mới bị nạn…”

Hắn lắp bắp nói xong thì thấp thỏm quỳ nguyên tại chỗ, thân hình gầy gò không ngừng run rẩy.

“Tốt lắm.” Thẩm Hi Hòa hài lòng nhướng mày, “Tên.”

“Dạ?” Tiểu nội thị vừa mới thở phào, nghe vậy vội đáp, “Nô… nô tài tên Chu Thăng… Là phu khuấn kiệu thuộc Nội thị phủ.” Tự giới thiệu xong, hắn mới giật mình nhận ra dường như mình đã nhiều lời, dần dần nhỏ giọng. Thẩm Hi Hoa cười nhạt: “Ngươi là người thông minh, vậy thì giao đồng bọn của người cho ngươi nhé.” Dứt lời, nàng cho người cởi trói cho bọn hắn rồi dẫn đi.

“Quận chúa, hai gã này…” Hồng Ngọc hơi lo lắng.

“Nếu giết hết thì đúng là xem thường quân uy quả.” Thẩm Hi Hòa cụp mắt, hàng mi dài phủ bóng, “Để bọn hắn sống mới được, không phải sợ bọn hắn tố cáo, mọi việc đều cần chứng cứ.” Sở dĩ nàng không trực tiếp giết người vì thi thể xử lý không khéo sẽ để lại chứng cứ. Hơn nữa, làm vậy không đủ sức đe dọa hai người kia, để bọn hắn chứng kiến sự việc mới biết sợ, mới không dám tùy tiện trêu vào nàng.

“Chậc chậc chậc… Chiêu Ninh quận chúa sát hại nội thị của thiên tử, một cái thóp lớn đấy nhé.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ khu rừng đằng sau vách núi.

Đám người Mặc Ngọc vội che chắn trước mặt Thẩm Hi Hòa.

Giây lát sau, một bóng người nhẹ nhàng bay vút ra khỏi khu rừng, đáp xuống trước mặt bọn họ.

Người này mặc áo lụa màu xanh ngọc, vóc người cao ráo, cao hơn Thẩm Hi Hòa chừng nửa cái đầu, ngoại hình tuấn tú. Trông mặt mày không phân rõ nam nữ, lông mày dài đi cùng cặp mắt đen láy, ánh mắt sắc bén, bên dưới sống mũi thẳng là đôi môi đầy đặn, ăn mặc thường thường, dáng đứng thẳng tắp, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ mà phóng khoáng.

“Ngươi là người phương nào?” Mắt Mạc Viễn lóe lên sát ý.

“Lui ra.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt ra lệnh cho Mạc Viễn, sau đó chẳng e ngại gì mà đi thẳng đến trước mặt người kia, nói với hắn bằng thanh âm chỉ vừa đủ cho hai người họ nghe, “Thục Nam vương thể tử là nữ nhi, một cái thóp lớn đấy nhé.”

Triều này có hai vương gia khác họ: Tây Bắc vương và Thục Nam vương. Hai vị hùng sự trấn giữ biên cương, mỗi người nắm mười vạn đại quân, lúc Tiên để sa vào sắc đẹp mà sủng thiếp diệt thế, giang sơn vẫn vững vàng là nhà tiên để dù hoang đường nhưng cũng không làm gì có lỗi với hai vị này.

Bộ Sơ Lâm nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch: “Chiêu Ninh quận chúa thích nhục nhã người khác như vậy sao?”

Không chịu thừa nhận ư?

Thẩm Hi Hòa nhích lại gần Bộ Sơ Lâm, nhẹ nhàng hít một hơi: “Vãn Ngọc hương là hương dành cho nữ.”

Bộ Sơ Lâm biến sắc.

Thẩm Hi Hòa lùi lại, kéo giãn khoảng cách với nàng ta, cặp mắt đẹp hút hồn nhìn quanh bốn phía: “Ta không muốn tìm hiểu lý do thể tử lại xuất hiện giữa nơi núi rừng hoang vắng này, hai ta cứ xem như chưa từng gặp mặt đi.”

Mũi nàng rất nhạy, lúc Bộ Sơ Lâm lướt đến có gió thổi qua, trong gió thoang thoảng mùi Vãn Ngọc hướng nhàn nhạt. Vãn Ngọc hương dùng hoa huệ làm hương liệu chính, thích hợp dùng làm nước thơm tắm rửa, ít lưu hương.

Mùi hương này trong trẻo mà tinh tế, đàn ông không dùng.

Lúc này nàng mới biết con trai cả của Thục Nam vương lại là nữ nhi.

Nếu Hữu Ninh để biết được, ngày diệt tộc của Bộ gia sẽ không xa.

Bộ Sơ Lâm nắm chặt thanh kiếm mang theo, trong nháy mắt, Mặc Ngọc lao ra chắn trước mặt Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa hờ hững nhìn qua: “Thế tử, Tây Bắc vương phủ sẽ không bao giờ đối địch với Thục Nam vương phủ.” Cả Thẩm Nhạc Sơn lẫn Bộ Thác Hải đều không có dã tâm mưu triều soán vị, trong lòng họ, sự bình an của Tây Bắc và Thục Nam quan trọng hơn hết thảy.

Trong trí nhớ của nàng, xưa nay Thẩm Nhạc Sơn và Bộ Thác Hải có chung chí hướng, chẳng qua hai phủ không thể qua lại với nhau, sợ đế vương ngờ vực vô căn cứ.

Bộ Sơ Lâm buông lỏng tay, trịnh trọng ôm quyền làm lễ với Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, hôm nay ta sẽ trả lại món nợ ân tình cho quận chúa.” Bộ Sơ Lâm nói một câu không đầu không đuôi, sau đó búng mình mấy cái đã biến mất tăm khỏi tầm mắt mọi người.