Sau khoảng thời gian nghỉ tết, sân trường liền đầy ắp tiếng nói cười ồn ào còn Tô Diệp cũng bắt đầu công cuộc xem mắt của mình.

Đều nói năm mới khởi đầu mới, Tô Diệp cũng mong vận khí năm nay của mình tốt hơn, nhưng khi bạn học gọi điện tới nói ra tên của đối phương cùng thời gian và địa điểm gặp mặt, Tô Diệp lại cảm thấy đích thị là bị ác ma nguyền rủa, nếu không thế gian này tại sao lại làm khó đường tình duyên của cô như vậy.

"Tên là gì cơ?" Tô Diệp cười hỏi: "Tưởng Can? Nghĩa là "muốn làm" ý hả?"

"Không phải Tưởng Can, mà là Tương Can! Tin tưởng cùng, duy trì đọc thanh bằng, không phải đi tiếng!" Đồng học tức cười nhấn mạnh.

"Không được rồi, buồn cười thật đấy!" Tô Diệp xoa bụng, cười không ngừng.

"Cậu là tìm bạn trai hay tìm tên đẹp hả? Người ta rất tốt, muốn năng lực có năng lực, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, cậu không thể vì một cái tên liền đem người ta vơ đũa cả nắm, một đòn đánh chết hả!" Bạn học kêu gào.

"Không được, nếu như thành đôi thật đến khi người ta hỏi bạn trai tớ tên gì, chẳng nhẽ tớ lại nói là muốn làm, muốn làm! Người quen biết thì cũng thôi đi nhưng người không quen lại tưởng rằng tớ làm cái nghề ấy, đang muốn kiếm khách đấy! Cậu bảo tớ sau này phải sống thế nào hả? Hơn nữa, nếu tương lai sinh con, khi con tớ biết gọi ba mà lại gọi muốn làm, muốn làm thì tớ biết làm thế nào đây!" Tô Diệp ba hoa, tâm trạng có chút bế tắc, tức giận thở mạnh một tiếng.

Người bạn học cười thở không ra hơi, hơn nửa ngày mới bình thường lại, sau đó khuyên Tô Diệp: "Cậu để ý nhiều làm gì, chướng mắt cũng không có gì tổn thất, nhưng lỡ như thấy người ta tốt, chẳng phải là lời quá rồi sao!"

Tô Diệp yên lặng không nói gì, bạn học thì sốt ruột.

"Nếu không cậu tới đây một chuyến nhìn xem, nếu cậu cảm thấy ưng ý thì tốt không thì coi như đến đây gặp tớ, tớ mời cậu một bữa cơm!"

Tô Diệp ngẫm lại rồi đồng ý. Chuyện xem mắt này chủ yếu dựa vào quan hệ, mặc kệ là có thỏa mãn với đối phương hay không thì cũng phải nể mặt người đã giới thiệu, bằng không làm gì có ai hoàn toàn nguyện ý hao tâm tốn sức tìm đối tượng giúp mình?

Chủ nhật, Tô Diệp đi một chuyến đến viện hàng không vũ trụ, trong văn phòng của bạn học cô gặp được người có cái tên Tưởng Can..., à không, là Tương Can tiên sinh.

Nói thật thì người này rất tốt, rất chân thành, nghiêm trang, khác hẳn với tên gọi. Nhưng mà Tô Diệp không kiềm chế được buồn cười, khi thì che miệng cười xấu xa, khi thì hé mắt cười trộm, khi thì mím môi nín cười, Tương Can thấy cô cứ cười mãi thì băn khoăn lo lắng, da đầu giật giật, tim run lên.

Dù vậy Tương Can vẫn luôn đối tốt với cô, nhất là sau khi biết Tô Diệp vẫn còn độc thân lại càng ân cần quan tâm hơn, nhưng dù có làm kiểu gì thì hai người vẫn có sự chênh lệch rất lớn. Như hiện giờ, Tô Diệp đang mang giày cao gót sáu phân, lại nhìn chăm chú người bên cạnh thì chỉ có thể đứng đến vai của người ta.

Lại một lần nữa xem mắt thất bại!

Một lần không được thì hai lần! Tô Diệp cũng không tin, cô nỗ lực dành thời gian để xem mắt như vậy mà không thể tìm được người phù hợp!

Lần này đối tượng không phải được người khác giới thiệu mà là Tô Diệp tự tìm được trên diễn đàn kết bạn, người này học ở đại học A hệ tiến sĩ vật lý, học cùng năm với Tô Diệp nhưng đã mở đề, tháng Bảy năm nay tốt nghiệp, trước mắt đã cùng khoa vật lý kí kết ba dự án.

Tô Diệp đối với lần xem mắt này kì vọng rất lớn, bọn họ mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng ở trong diễn đàn lại quen biết đã lâu. Là người đàn ông trí thức lý luận sâu sắc vững chắc, năng lực suy luận tính toán rất mạnh, kinh nghiệm làm thí nghiệm phong phú. Khi cùng Tô Diệp trao đổi về một vấn đề nào đó thường một câu nói trúng đích, luôn có mặt đúng lúc để giải quyết vấn đề của cô. Với trình độ học thuật này, Tô Diệp thật lòng thấy bội phục hắn, mỗi lời nói bất tri bất giác toát ra vẻ kính nể cùng hâm mộ.

Không giống như mấy tiến sĩ vật lý mà Tô Diệp tưởng tượng, nào là câu nệ hình thức, kiệm lời, khô khan không thú vị, người đàn ông này tư duy linh hoạt, giải thích độc đáo, ngôn ngữ sinh động, khôi hài, nói chung là có thể làm cho người ta có loại cảm giác như tắm gió xuân.

Tô Diệp xoa xoa vành tai có chút đỏ, cô lấy tay vỗ vỗ mặt, lộ ra nụ cười tươi tắn, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng cùng khẩn trương. Loại tâm tình này luôn bám theo cô từ ngày gặp quen biết đó, Tô Diệp cảm thấy mình thật không có tiền đồ, không phải là lần đầu xem mắt, cũng không phải lần đầu muốn nhanh chóng lập gia đình.

Tô Diệp nghiêm túc chăm chỉ thoa phấn, bôi son dưỡng môi, còn đặc biệt đổi phong cách từ áo phông quần jean thành váy liền nhưng soi gương nửa ngày vẫn thấy không hài lòng, Tuần Hiểu Tô nhìn mà không chịu nổi.

"Sư tỷ tới đây, em giúp chị trang điểm."

Tô Diệp nhanh nhẹn ngồi xuống, nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên tùy ý để Chu Hiểu Tô trang điểm.

"Xong rồi, chị nhìn xem." Chu Hiểu Tô đẩy gương tới trước mặt cô, tay đậy nắp hộp phấn lại, cười hì hì hỏi: "Chị lại đi xem mắt hả?"

Chuyện Tô Diệp xem mắt không còn mới lạ, lúc này nghe Chu Hiểu Tô hỏi, Tô Diệp liếc nàng một cái gật gật đầu, thần thần bí bí nói: "Lần này là người bạn trên mạng!"

"Không phải chứ! Trước giờ toàn là người khác giới thiệu cho, giờ chị lại tự tìm được hả?" Chu Hiểu Tô vẻ mặt sợ hãi than, "Có đẹp trai không? Đang làm nghề gì?"

Tô Diệp híp mắt, đưa tay đánh một cái lên vai Hiểu Tô, giọng mỉa mai nói: "Rất có tiền đồ! Mà đẹp trai có thể ăn sao? Quan trọng là nội tâm, nội tâm em hiểu không?"

"Hiểu cái đó làm gì? Không xe không có nhà thì cũng chả làm được gì!" Bác sĩ Chu Hiểu Tô là điển hình cho phụ nữ hiện đại, cũng không có tố chất trở thành thứ ba người, sự xuất hiện của cô trong ngành kỹ thuật nghiên cứu là một sai lầm, đơn giản là vì nữ thạc sĩ học ngành này ra đều rất khó xin việc.

Tô Diệp cười làm bộ muốn đánh nàng, Chu Hiểu Tô lách mình né qua, xem Tô Diệp chuẩn bị đi, vội hỏi: "Nếu không em giúp chị làm tóc, suốt ngày kiểu tóc đuôi ngựa không thấy chán hả? Hay là em búi tóc cho chị nhé, cam đoan đẹp mắt!"

Tô Diệp vội vàng lắc đầu: "Búi tóc trông có vẻ già!"

"Không đâu, chị xem trong phim Hàn không phải người ta búi rất đẹp đấy sao? Yên tâm đi, em cam đoan đẹp mắt!"

Tô Diệp không xem phim Hàn nên không biết những cô gái mà Chu Hiểu Tô nói kia đẹp như thế nào, nhưng lòng thích cái đẹp thì ai cũng có, cô có chút động tâm, nhìn sang bên cạnh thấy Chu Hiểu Tô đang rất phất khích liền hạ quyết tâm thử xem, cùng lắm thì lại là xem mắt thất bại thôi.

Chu Hiểu Tô tay rất điệu nghệ, chưa tới hai phút đã vỗ vai Tô Diệp nói "Được rồi, chị soi gương đi, xem có được hay không!"

Tô Diệp nhìn mình trong gương, lòng vui như nở hoa, khóe môi nâng lên lộ ra hàm răng trắng đều, đi đến bên Chu Hiểu Tô vui tươi hớn hở nói: "Cám ơn em, tối chị sẽ mang pizza về."

Địa điểm gặp mặt là quán ăn nhanh Pizza Hut, bác sĩ Tô tâm trạng sung sướng, hào hứng dạt dào, cưỡi chiếc xe đạp mà không biết đã qua tay bao nhiều người, bất chấp gió lạnh mà lâng lâng gấp rút lên đường.

Tìm được chỗ để xe tốt, Tô Diệp xem thời gian, cô đến sớm cách thời gian hẹn hơn hai mươi phút!

Đến chỗ hẹn, Tô Diệp tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi cho mình một phần bánh ngọt và một cốc trà sữa vừa ăn vừa chờ điện thoại. Ngồi ở sau lưng cô cũng là một cô gái trang điểm lộng lẫy, cách ăn mặc hợp thời, lúc Tô Diệp đi ngang qua có liếc cô gái đó một cái, bộ dáng rất xinh đẹp, mà ngay cả cô thân là nữ nhân còn động lòng.

Hệ thống sưởi mở vừa phải, quanh mình đều là ấm áp, sau lưng nhàn nhạt mùi nước hoa như có như không thổi qua, thấm vào ruột gan, ánh đèn chiếu sáng cùng âm nhạc êm dịu, khiến người ta không uống mà say.

Tô Diệp ăn xong một phần bánh chocolate và hai ly trà sữa, nhìn lại đồng hồ thấy còn mấy phút nữa. Điện thoại vẫn chưa thấy thông báo nên cô quyết định mang theo túi xách đi vào toilet một chút rồi quay trở lại tiếp tục chờ.

Ngồi thêm một lúc, quay đầu thấy bàn bên cạnh có thêm một người đàn ông ngũ quan đoan chính, sắc mặt trắng nõn, đeo kính đen, bộ dạng hào hoa phong nhã.

"Đã sớm biết cô học lên tiến sĩ thật sự rất lợi lại, nhưng không nghĩ đến lại còn là Đại Mỹ Nữ!" Người đàn ông vui sướng kích động vang lên.

Nữ nhân lại không nói chuyện, chỉ là khanh khách cười khẽ.

Tô Diệp cười thầm, xem ra họ cũng là đến xem mắt, chỉ là thực không nhìn ra, mỹ nữ xinh đẹp cùng với nhân tài học thuật có đôi chút mới lạ. Tô Diệp vẫn luôn cảm thấy, mỹ nữ chắc là không quá quan tâm tới việc học tập, giống như trai đẹp cũng sẽ không đến xem mắt, bởi vì bọn họ đều bận rộn nói chuyện yêu thương.

"Tin nhắn cô gửi lần trước, giống như quyết định chuyển giao hạng mục, có phải là muốn chuẩn bị mở đề?"

Trái tim Tô Diệp nhảy thình thịch, người này cùng nghề với cô hả!

"Ừ, anh là người nơi nào?" Giọng cô gái rất êm tai, trong trẻo uyển chuyển, như tiếng chim hót giữa rừng cây lúc sớm mai.

"Hồ Bắc Nghi Xương! Cô đã quên rồi sao? Lúc chúng ta tán gẫu trên diễn đàn, cô đã hỏi tôi rồi!" Người đàn ông cười.

"Tôi có chút đói, anh thấy sao?"

"Thật ngại quá, vừa vào đã chỉ lo nói chuyện! Nhân viên phục vụ!"

Tô Diệp nghe nữ nhân thủ thỉ thù thì, liên tục gọi một đống món, cuối cùng còn săn sóc hỏi người đàn ông: "Anh xem còn có muốn gọi thêm món gì không?"

Tô Diệp che miệng cười trộm, nữ nhân này thật tinh quái, rõ ràng là muốn làm thịt nam nhân này, nam nhân kia phảng phất cũng không quá cao hứng, qua loa cười cười, liền đuổi nhân viên phục vụ đi.

"Cô rất thích đồ ăn ở đây đi!"

"Anh hãy nói một chút về bản thân mình đi, ví dụ như sở thích, thói quen hàng ngày." Nữ nhân hỏi.

Người đàn ông khoa tay múa chân, nói chuyện rất hài hước, nữ nhân thỉnh thoảng chen vào vài câu, khiến người đàn ông càng tươi cười hớn hở, miệng lưỡi lưu loát, nữ nhân bị chọc cho cười khanh khách không thôi. Tô Diệp che miệng cố kìm nén, sợ nếu không để ý sẽ cười ra tiếng.

Nhưng càng nghe càng thấy không đúng, rất nhiều chuyện cảm thấy quen thuộc, trùng hợp đến mức khó có thể giải thích, Tô Diệp dần nghi ngờ, nhìn xem đồng hồ thấy đã quá thời gian hẹn hơn mười phút, lấy ra điện thoại nãy giờ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, Tô Diệp nghĩ một lúc rồi bấm gọi.

Tiếng nhạc vang lên ở sau lưng, Tô Diệp không tiếp tục nghi ngờ nữa, chỉ là khó diễn tả bằng lời cảm giác lúc này, nghe sau lưng nam nhân cười nói: "Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại!"

Vừa mới đứng lên định đi ra ngoài, người đàn ông nhìn thấy trên màn hình nhảy lên hai chữ "Tô Diệp", kinh ngạc không thôi, nhìn đối diện cố gắng không thét lên hỏi: "Cô...? Cô là...? Cô Không phải là Tô Diệp!"

"Không đúng a!" Nữ nhân cười tươi như hoa.

"Sao cô lại cùng tôi trò chuyện lâu như vậy làm gì?"

"Là anh chủ động tới! Tôi có mời anh sao?" Nữ nhân trong nháy mắt liền bộ dạng tức giận, vung tay ném dao nĩa, cầm lấy túi xách đứng dậy rời đi.

"Cô chờ một chút!" Người đàn ông này không ngốc, vội vàng đứng dậy kéo cô gái lại, chỉ vào một mảnh hỗn độn trên bàn: "Cô chịu trách nhiệm đi!"

Tô Diệp cũng đã tới, lạnh lùng quát: "Trịnh Mẫn!"

Người đàn ông đứng im không nhúc nhích, cô gái kia âm thầm mỉm cười, thừa dịp lúc hai người trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau nhanh chóng rời đi.

Kết cục không nói cũng biết được.

Tô Diệp bị tổn thương sâu sắc, thề kể từ bây giờ sẽ không lên diễn đàn nữa. Chuyện xảy ra đã mấy ngày rồi nhưng khi nghĩ lại Tô Diệp vẫn tràn đầy tức giận. Phụ nữ xinh đẹp đàn ông ai cũng thích, không gì đáng trách! Nhưng tối thiểu nhất hắn ta cũng nên hỏi tên trước khi đến gần chứ, chẳng nhẽ tự cho rằng cô có hình dáng như vậy!

Nói đi cũng phải nói lại, nếu cô vẫn độc thân thì cái chuyện nụ hôn đầu bao giờ mới có đây!

Tô Diệp không có chút hào hứng, ỉu xìu như trái cà héo. Sau lần đó thì tiếp tục là một người học tiến sĩ khoa toán đại học B và một người là tiến sĩ khoa công nghệ thông tin đại học Hòa Trung sau khi nghe qua giới thiệu về cô thì đều uyển chuyển từ chối, nói rõ với người tiến cử rằng cô quá thanh cao, tính cách có chút quái dị, không thích hợp chung đụng.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà thất bại bốn lần, Tô Diệp thật sự là cảm thấy mệt rồi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Đường tình duyên thì trắc trở, công việc ở phòng thí nghiệm cũng không thuận lợi! Trong khoảng thời gian này, cô dùng toàn bộ tâm tư và thời gian vào việc xem mắt, công việc nghiên cứu khoa học thì rối tinh rối mù, Lộ lừa đảo chỉ cây dâu mắng cây hòe nói cô hai lần, Tô Diệp biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, năm nay sáu tháng cuối năm mở đề là chuyện không thể.

Để có đạt được thành tựu to lớn thì cần phải có thời gian, Tô Diệp quyết định đánh trống thu binh, tạm thời dừng lại việc xem mắt, dành thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhân tiện tranh thủ tạo mối quan hệ tốt một chút với Lộ lừa đảo tính tình cuồng bạo.