Cửa vừa đóng lại, Tô Diệp đã bắt đầu ồn ào: "Các dì nói vậy là có ý gì chứ? Đưa ra một đống thuyết pháp, con cùng bọn họ có phải họ hàng thân thích đâu, dựa vào cái gì lại muốn dạy bảo con!"

Đường Viện đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Dương Nghị túi lớn túi nhỏ đi đằng sau, không ngừng nháy mắt ra tín hiệu Tô Diệp im lặng. Tô Diệp bị chọc tức không nhẹ, vô luận như thế nào cũng không thể kìm nén, hất tay Đường Viện đang túm lấy mình ra, căm giận nói: "Lấy chồng hay không là chuyện của con! Việc gì họ phải quan tâm? Nếu họ rảnh như vậy, chi bằng quan tâm tới con cái của mình đi kìa, không khéo lại ế đến già, bụng to mới lo chạy loạn...".

"Nói nhỏ một chút!" Đường Viện kéo tay Tô Diệp, mặt mày đen lại, cố gắng giảm âm lượng nói: "Đây là những lời mà một cô gái có học thức nên nói sao! Những người đó nói gì, con thích nghe thì nghe, không muốn nghe thì lờ đi, miệng là của người ta sao mình có thể quản!"

Tô Diệp nghẹn lời, chớp chớp mắt, trong lòng vẫn rất tức giận, dẩu môi liếc mắt khinh thường, quay đầu tiếp tục đi lên. Dương Nghị theo ở phía sau, trong bụng thầm cười, nhưng vẫn không nói gì.

Một khi tâm trạng không tốt, tính khí sẽ rất khó chịu. Tô Diệp phiền muộn không vui ở trong phòng bếp hỗ trợ nhặt rau, nghe mẹ Tô hỏi một lượt, nào là: "Cậu ta đối xử với con thế nào?", "Thái độ của bố mẹ cậu ta ra sao?", "Tính cách được không?"...

Tô Diệp bất đắc dĩ trả lời, có chút qua loa, thẳng đến khi mẹ Tô ghé vào tai cô thần bí hỏi: "Hai đứa có ở chung không?"

Tô Diệp nhịn không được, ném nắm rau hẹ nhặt được một nửa trong tay đi, nhíu mày, nhe răng gầm gừ nói: "Mẹ tin lời mấy dì đó nói hả? Dương Nghị không phải loại người như vậy! Mẹ đừng suy đoán lung tung!"

"Mẹ là sợ con bị người ta hại!" Đường Viện liếc cô một cái, thấp đầu tiếp tục băm thịt gà: "Phụ nữ không giống đàn ông, con chắc cũng từng nghĩ đến rồi, còn cậu ta chắc cũng từng hứa hẹn với con đủ thứ hay ho rồi!"

"Giờ là thời đại nào rồi! Sao mẹ vẫn còn loại tư tưởng này chứ." Tô Diệp bất mãn lẩm bẩm.

"Thời nào cũng vậy thôi! Đàn ông thì dù tam thê tứ thiếp vẫn ngẩng cao đầu, phụ nữ thì giữ gìn trinh tiết nhưng hễ sơ sẩy một chút đã bị gọi là người đàn bà dâm đãng; ngày nay đàn ông thì trêu hoa ghẹo nguyệt, nói lời hay ý đẹp để dụ dỗ con gái nhà người ta, nhưng nào có ý định rước người ta về nhà làm vợ! Con đó, mang danh là một tiến sĩ, nhắc tới chỉ số thông minh, cả họ hàng cũng không ai bằng con! Nhưng con lúc nào cũng tự cho là đúng, cố chấp vô cùng, nói gì đều nghe không vào." Đường Viện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tô Diệp bị giáo huấn, lại không tìm ra lý do để phản bác, tâm trạng lại càng xấu, làm việc gì cũng không ra hồn, mẹ Tô thấy cô càng giúp càng rối, thở dài trực tiếp đuổi cô ra ngoài.

Tô Diệp không có việc gì làm, liền chạy tới xem Dương Nghị cùng Tô Trung Hoà đánh cờ, cũng không biết Dương Nghị dùng thủ đoạn gì mà khiến ba Tô không ngừng dạy bảo mình trước mặt anh: "Đứa nhỏ này rất tốt, con phải đối tốt với nó, không được đùa giỡn bắt nạt, đừng có lúc nào cũng nhõng nhẽo tuỳ hứng, cũng đừng làm nó phải lo lắng...!"

Tô Diệp vốn tâm trạng đã không tốt, lúc này lại nghe ba Tô nói vậy liền không chịu nổi, hung hăng trừng mắt với Dương Nghị rồi trở về phòng úp mặt vào tường sám hối.

Dương Nghị bất lực, Tô Trung Hoà đối với quân nhân tựa như trời sinh có cảm tình, có lẽ ở thời của ba Tô, chỉ cần thái độ đoan chính, khiêm tốn lễ độ, trả lời thoả đáng, là có thể thông qua sát hạch. Nhưng Đường Viện thì khác, hiển nhiên sẽ không dễ dàng như vậy rồi!

Đều nói phía sau sự thành công của đàn ông là một người phụ nữ ưu tú. Lời này vẫn có vài phần đạo lý, đối với một người đàn ông có lý tưởng có khát vọng, phụ nữ dù không thể trở thành phụ tá đắc lực, cũng quyết không thể trở thành chướng ngại vật, nếu may mắn gặp được một người có thể cùng mình sóng vai chiến đấu, thật sự là giống như hổ mọc thêm cánh rồi. Tô Trung Hoà không thể nghi ngờ là người rất may mắn, bởi vì nếu như ông là con hổ, thì Đường Viện chính là đôi cánh, thủ đoạn của bà chỉ hơn không kém, nhiều năm qua vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng trong gia đình, địa vị vững chắc, không thể phá vỡ!

Dương Nghị cũng đã nhận ra, dù có dùng hết sức mình ở trước mặt bà lấy lòng, mẹ Tô cũng chỉ vui lòng tiếp nhận, đối với anh cũng rất nhiệt tình tiếp đãi, nhưng một khi nhắc đến vấn đề giữa mình và Tô Diệp, bà liền im lặng không nói gì, Dương Nghị rầu rĩ, cảm giác giống như Vụ Lý Khán Hoa ngắm cảnh qua tấm vải lụa, mông lung nhìn không rõ lắm, vô cùng khó chịu, lại giống như một loại tra tấn.

Cụ thể chính là, mẹ Tô không có ý định giới thiệu Dương Nghị với bất kì ai trong nhà, lấy lý do hai người chỉ ở lại đây có vài ngày, bà muốn giới thiệu một số nơi nổi tiếng và làm nhiều món ăn ngon cho bọn họ? Nào có thời gian dư thừa!

Tô Diệp trong lòng không yên, dựa theo phong tục ở địa phương, gặp mặt họ hàng là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý, dù không gặp tất cả thì cũng phải gặp mặt trưởng bối, nhưng mẹ Tô một chữ cũng không nói, chỉ cười thay bọn họ lên kế hoạch đi thăm thú các địa điểm nổi tiếng ở đây, đầu tiên là hang đá Vân Cương, Hằng Sơn Huyền Không Tự, sau đó là tháp Ứng, cuối cùng ngay cả Ngũ Đài Sơn cũng tính vào.

Tô Diệp nghẹn một bụng uất ức, nhốt mình trong phòng xả giận nhưng vẫn nhịn không được, đến lúc ăn cơm tối, liền thử thăm dò mẹ Tô: "Mẹ, ngày mai chúng ta đến thăm bà ngoại và họ hàng gần đó đi, cũng lâu rồi con không gặp mọi người, con không đi núi Ngũ Đài Sơn đâu, con đang thấy mệt trong người!"

Đường Viện liếc mắt nhìn Tô Diệp, cười híp mắt nói: "Nếu mệt thì đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi. Bà ngoại và họ hàng người thì ở trong thành phố người thì ở dưới quê, đi xa như vậy, tới tới lui lui cũng rất mệt, theo mẹ thấy, con chỉ cần gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng là được, không cần tự mình đi đâu."

Tô Diệp cắn đũa không nói gì, Dương Nghị dùng cùi chỏ đẩy đẩy cô, Tô Diệp quay đầu lại, trông thấy anh lắc đầu nhè nhẹ.

Tô Diệp dù bị cưỡng ép cũng không thể làm gì, chỉ hiện ra ở trên mặt mấy chữ "Cực kỳ khó chịu", cộng thêm dấu chấm than to khổng lồ. Đường Viện sớm đã thành thói quen, cũng không thèm để ý tới cô, tự mình làm chuyện của mình, Tô Trung Hoà mềm lòng, đối với Dương Nghị cảm giác rất thoả mãn, mắt thấy Tô Diệp mặt mày méo mó liền không đành lòng, sau bữa cơm chiều một nhà bốn người ngồi trong phòng khách xem TV, ông liền cất lời.

"Hai đứa tuổi cũng không còn nhỏ, có rất nhiều đạo lý các con đều hiểu, ta đối với chuyện của hai đứa không có ý kiến gì, chỉ hy vọng từ nay về sau các con có thể sống hạnh phúc, đừng cãi vã giận dỗi! Tô Diệp tính tình thẳng thắn, lại được nuông chiều từ bé, lúc nổi nóng sẽ không nói chuyện đạo lý, nếu sau này nó có nói sai hoặc làm sai chuyện gì, Dương Nghị cháu phải nhường nhịn nó một chút." Tô Trung Hoà chân thành nói với Dương Nghị.

Tô Diệp chu mỏ: "Nào có cha mẹ nào nói con mình chỗ này không tốt chỗ kia không tốt chứ? Con cảm thấy con rất tốt! Có phải vậy không?" Tô Diệp chọc chọc Dương Nghị, ngẩng mặt hỏi.

"Đúng vậy!" Dương Nghị nghiêm trang, nói năng rất có khí phách. Tô Diệp đắc ý, lắc lắc đầu cười híp mắt nhìn Tô Trung Hoà.

Tô Trung Hoà chỉ biết cười trừ không nói gì, Đường Viện thì giận trắng mặt liếc mắt nhìn Tô Diệp, dặn dò: "Là Dương Nghị nhường con thôi, còn không biết lượng sức mình. Sau này con cũng bớt cái tính nóng nảy, hơi tí là tức giận đi, gả cho quân nhân không đơn giản như vậy đâu!"

Dương Nghị trong lòng khẽ động, nghĩ thầm có lẽ hai chữ quân tẩu chính là mấu chốt của vấn đề, anh nắm lấy tay Tô Diệp, nhìn thẳng về phía Đường Viện và Tô Trung Hoà rồi trịnh trọng nói: "Hai bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ phối hợp giữa công việc và gia đình thật tốt, sẽ không để Tiểu Diệp phải chịu ủy khuất, cháu xin hứa!"

Lời hứa của anh Tô Diệp hoàn toàn tin tưởng, vì ít nhất cho tới bây giờ, chưa có lời hứa nào anh không thực hiện được, Tô Diệp cúi đầu mím môi cười trộm, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, như chìm trong hũ mật, ngọt đến phát ngán!

Đường Viện dù sao cũng là người từng trải, chuyện nam nữ yêu nhau say đắm hứa hẹn đủ điều bà đã nghe vô số lần, lúc này thấy anh nói trịnh trọng như vậy cũng không phản bác lại, chỉ mỉm cười nói: "Hai chúng tôi tin cậu! Nhưng chuyện giữa cậu và Tiểu Diệp, ý của cha mẹ cậu là như thế nào? Bọn họ có đồng ý không?"

"Bọn họ tôn trọng quyết định của cháu, đối với Tiểu Diệp cũng rất hài lòng!" Phát giác Tô Diệp có ý rút tay ra, Dương Nghị liền nắm chặt, nhìn về phía mẹ Tô nói với giọng thành khẩn: "Các bậc cha mẹ thật ra đều có tâm tư giống nhau, đều hi vọng con mình được hạnh phúc. Cha mẹ cháu cũng vậy, bọn họ tuy có nghi hoặc, nhưng vốn chẳng phải người không nói lý lẽ, chỉ cần cháu cùng Tô Diệp sống hạnh phúc, bọn họ nhất định sẽ không cản trở! Huống hồ sau khi kết hôn, chúng cháu cũng ra ở riêng, nên cũng không dễ nảy sinh mâu thuẫn xung đột, cháu không dám nhận mình là một người nghiêm chính, nhưng tuyệt đối sẽ không để Tiểu Diệp phải chịu ủy khuất, về điểm này mong hai bác tin tưởng cháu."

Ý của Dương Nghĩ đã rất rõ ràng, Đường Viện cùng Tô Trung Hoà liếc nhau, đều cúi đầu buồn bực không nói, chỉ im lặng không biết đang suy nghĩ gì.

Trái tim Dương Nghị lập tức thắt lại, trầm tư một lát, suy nghĩ cách dùng từ, đang muốn mở miệng lần nữa thuyết phục hai người, lại nghe được bên cạnh Tô Diệp lớn tiếng nói: "Con tin Dương Nghị! Anh ấy sẽ đối tốt với con!"

Đường Viện lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Tô Diệp, đã thấy cô ngẩng cao đầu, thần sắc kiên định, mắt sáng như đuốc, đang nhìn thẳng vào mình, mỗi chữ mỗi câu âm vang có lực: "Đây là chuyện của con, là tự con lựa chọn! Cho dù tương lai có ra sao, con tuyệt đối không hối hận!"

Nếu như lúc này không tranh thủ cố gắng mà đã khuất phục thỏa hiệp, vậy cô cũng không xứng tìm được hạnh phúc. Tô Diệp cảm thấy, mình không thể bởi vì lo lắng không biết tương lai thế nào, sợ khó khăn vất vả mà vĩnh viễn không dám tiến lên. Dương Nghị đã làm tất cả mọi chuyện, như vậy, cô cũng phải lấy hết dũng khí mới có thể sánh bước cùng anh!

Thấy cô cương quyết như vậy, mẹ Tô và ba Tô cũng chỉ biết chờ sau khi cô tốt nghiệp rồi tính tiếp. Trong quãng thời gian đó mà cô vẫn giữ vững quyết định của mình thì chỉ có thể hiểu rằng: Chuyện này hai người không thể quản nữa rồi.