Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa… Là thời nào thế? Im đi, nghe bản cương thi kể, ừm… xưa ơi là xưa… Có một con thỏ trắng vô cùng thông minh, đáng yêu, tên là thỏ Hách Hách.

Thỏ Hách Hách và thú cưng của nàng, thỏ Kiều Yến, cùng sống ở thủ đô của vương quốc thỏ. Mỗi ngày hai người trải qua cuộc sống làm chết người và cố gắng làm chết người khác… Mãi đến một ngày kia, thỏ Hách Hách tìm được một viên ngọc rồng trong tập tranh Hồ Lô Biến…

Trời ơi, đây chẳng phải là viên ngọc rồng trong truyền thuyết ư? -Thỏ Hách Hách kinh sợ.

Theo truyền thuyết xưa cũ, chỉ cần tập hợp đủ bảy viên ngọc rồng sẽ có thể triệu hồi Lý… Ách, triệu hồi Rồng Thần để xin một điều ước.

Viên ngọc rồng lượm được ngoài ý muốn này khiến thỏ Hách Hách hạ quyết tâm, nàng bước đi trên hành trình triệu hồi Lý… Ách, Rồng Thần.

Thỏ Kiều Yến nghe nói chủ nhân sẽ bước đi trên con đường triệu hồi Rồng Thần, bị hùng tâm của ngài cảm động, vội vàng cung cấp cho thỏ Hách Hách một tin tình báo quan trọng: “Thỏ Hách Hách chủ nhân, viên ngọc rồng giống như thế này, tôi đã từng nhìn thấy ở chỗ thỏ Lông Vàng.”

Thỏ Lông Vàng là một con thỏ ngang ngược hư hỏng trong vương quốc thỏ, nhưng không sao, việc này không làm khó được thỏ Hách Hách thông minh, đáng yêu của chúng ta. Dắt theo thú cưng yêu dấu, thỏ Hách Hách nghênh ngang đến nhà thỏ Lông Vàng.

“Tên ông đây là Đàm Tân Nam! Ông tên là Đàm Tân Nam! Tên ông không phải là Lông Vàng!” Cửa nhà rộng mở, thỏ Lông Vàng đuổi đánh người hầu.

“Lông Vàng đại nhân! Xin đừng đánh tôi! Lông Vàng đại nhân! Xin hãy tha cho tôi!” Người hầu chạy tứ tán xung quanh.

“Thỏ Lông Vàng, cậu làm gì đó?” Giọng của thỏ Hách Hách, sắc mặt thỏ Lông Vàng thay đổi 180 độ, như “súc vật” thỏ thấy cỏ, nhào ngay tới: “Chị hai thỏ! Chị hai thỏ!”

“Cút.” Thỏ Kiều Yến dùng chân thỏ đạp lên mặt thỏ Lông Vàng.

“Chị hai thỏ! Chị hai thỏ! Chị tới chơi với em hả?” Thỏ Lông Vàng đứng lên, bơ thỏ Kiều Yến, lại cười như hoa nở với thỏ Hách Hách.

“Nghe nói cậu có viên ngọc rồng?” Thỏ Hách Hách hỏi thẳng.

“Cái này…!” Thỏ Lông Vàng mở to mắt: “Chị hai thỏ hỏi cái này chi? Chẳng lẽ chị hai cũng muốn triệu hồi Rồng Thần?”

“Đúng vậy.” Thỏ Hách Hách gật đầu.

“Nhưng em cũng đang thu thập ngọc rồng… Thôi kệ đi, chị hai thỏ đã lên tiếng, em nhất định sẽ cho…” Lông Vàng lật tìm trong lớp lông tơ trên bụng, tìm ra hai viên ngọc rồng.

Thỏ Hách Hách toan cầm lấy, thỏ Lông Vàng lại bất ngờ rụt tay về: “Em có thể cho chị hai thỏ, nhưng chị phải lấy thứ gì đó để đổi.”

“Thứ gì?” Thỏ Hách Hách bĩu môi, nghiêng đầu.

“… Một cái… ôm…” Thỏ Lông Vàng còn chưa dứt lời, giọng đã nhỏ đến mức không nghe thấy.

“Hả? Cậu nói cái gì?” Thỏ Hách Hách nghe không rõ.

“Em nói… một cái…á!!!”

Thỏ Lông Vàng còn chưa nói hết đã bị thỏ Kiều Yến một chân đá bay.

Sau một đoàn sương khói (Editor: Cảnh đánh nhau trong anime, manga), thỏ Kiều Yến cầm hai viên ngọc rồng bước ra, để lại sau lưng một vật thể máu chảy đầm đìa.

“Chủ nhân Hách Hách, cho ngài.” Thỏ Kiều Yến giao viên ngọc rồng cho thỏ Hách Hách.

Được lắm, bây giờ đã có ba viên ngọc rồng, thỏ Hách Hách vui vẻ rời khỏi nhà thỏ Lông Vàng.

Còn lại bốn viên ngọc rồng khác ở đâu?

Thỏ Hách Hách bỗng nhớ đến người chuyên bán tin tình báo ở thủ đô của vương quốc thỏ, thỏ Lạc Trạch.

Thỏ Lạc Trạch chắc sẽ biết bốn viên ngọc rồng còn lại ở đâu chứ nhỉ?

Thỏ Hách Hách và thỏ Kiều Yến lập tức lên đường đến tiệm của thỏ Lạc Trạch.

“Hoan nghênh quý khách, muốn mua thì mời vào, không mua mời biến khỏi tiệm tình báo.” Vừa vào cửa, chủ tiệm thỏ Lạc Trạch đã nhiệt tình mời gọi.

“Tui muốn mua tin tức của bốn viên ngọc rồng.” Thỏ Hách Hách nói.

“Muốn triệu hồi Rồng Thần? Chà, giá của ông đây khá mắc đấy, không biết cô có bao nhiêu… cái này?” Thỏ Lạc Trạch ma sát hai ngón tay vào nhau.

“Vô—cùng—nhiều,” Thỏ Hách Hách cũng chà hai ngón tay vào nhau.

“Thành giao. Căn cứ vào tin tình báo mà tôi biết, cô đã có 3 viên ngọc rồng rồi đúng không? Còn lại bốn viên, có một viên ở chỗ thỏ Khương Kiến, một viên của thỏ Dương Nhất Phàm, còn lại hai viên khác ở chỗ thỏ Kiều Úc.”

Thỏ Hách Hách gật đầu, xoay người đi.

“Ê Ê Ê! Cái này của ông đâu?!” Lạc Trạch thỏ vừa chà tay vừa đuổi theo.

Thỏ Hách Hách nhìn thỏ Kiều Yến ra hiệu, thỏ Kiều Yến đi đến trước mặt thỏ Lạc Trạch.

“Sao? Muốn gì?! Ông đây là trẻ vị thành niên! Là thỏ vị thành niên, anh là tội phạm, tội phạm—Á!!”

Để lại một đống màu đỏ, thỏ Hách Hách và thỏ Kiều Yến rời khỏi tòa nhà bán tình báo.

Nếu đã rõ địa điểm của những viên ngọc rồng còn lại, vậy thì dễ rồi.

Thứ nhất, viên ngọc rồng trong tay thỏ Khương Kiến.

Ngọc đến tay, để lại một đống đỏ.

Cuối cùng, hàng trong tay thỏ Kiều Úc.

“Ngọc rồng? Được thôi, cho cô.” Thỏ Kiều Úc cười dịu dàng, không nói hai lời đã đồng ý. “Tôi giấu ở bên cạnh cây củ cải ở sân sau căn nhà trong căn cứ trung tâm, cô nhổ cây củ cải thứ ba lên sẽ thấy.”

Đường quá xa, thỏ Kiều Yến lo lắng cho thỏ Hách Hách nên xung phong đi: “Chủ nhân Hách Hách, ngài ở đây chờ tôi, tôi sẽ mang ngọc về.”

Thỏ Hách Hách gật đầu đồng ý.

Thỏ Kiều Úc cười yếu ớt nhìn thỏ Kiều Yến đi xa, tâm tình với thỏ Hách Hách được chừng 2 phút, anh ta bỗng ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng thỏ Hách Hách: “A, anh hai về rồi, tốt quá.”

Thỏ Hách Hách nghe tiếng quay đầu lại, ngay cả cọng lông thỏ cũng không thấy một sợi.

“Gì..?”

Thỏ Hách Hách vừa quay đầu lại đã có một nụ hôn nhẹ rơi vào mặt.

Thỏ Kiều Úc tươi cười rời khỏi.

Sau đó, thỏ Hách Hách phát hiện trong tay mình có hai viên ngọc rồng.

Bảy viên ngọc rồng, mồ hôi người lưu biệt, nước mắt người lưu biệt, máu của người lưu biệt, thiên tân vạn khổ mới thu thập đủ. (Editor: Tui không coi 7 viên ngọc rồng nên tui không biết cái này là cái gì, có hay không nữa @@)

Sau một đoàn sương mù bảy sắc, Rồng Thần hiện ra.

“Ngươi triệu hồi ta để làm gì?” Rồng Thần phát ra uy áp khiến người kinh tâm động phách.

Thỏ Hách Hách nhìn Rồng Thần một lúc lâu, rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, lau đi nước miếng bên mép.

“… Tui muốn ăn gân cốt của rồng.” 

Sau đó…

Không có sau đó nữa.

Vì thế… Từ đó về sau không còn ai trên thế giới này có thể nhìn thấy rồng nữa.