Một tiếng va chạm vang lên, tui bị Truy Tung Giả đập mạnh xuống đất.

Một đống bụi khiến tui mất tầm nhìn.

Va chạm dữ dội làm suy nghĩ của tui chậm đi 2 giây, chỉ nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế của Kiều Yến và tạp âm không rõ ở xung quanh.

Tiếng súng, lại vang lên.

Nhưng lần này rất rối loạn, không có trật tự.

“Nhanh bắn! Nhanh!”

“Dừng tay! Tôi ra lệnh cho các anh dừng tay! Ngừng bắn! Có nghe không?! Mọi người ngừng bắn cho tôi!! Ngừng bắn!!”

“Đội trưởng! Xin hãy bình tĩnh! Chúng ta phải nổ súng!”

“Còn bắn nữa tôi giết anh, có nghe không?!”

Bên tai vang vọng tiếng thét rõ ràng của Kiều Yến, tui ho một tiếng, dùng ống tay áo lau đi vết máu bên miệng, từ từ bò dậy.

Tầm nhìn mơ hồ đung đưa rốt cuộc đã rõ ràng trở lại.

Truy Tung Giả quật ngã tui rồi dời mục tiêu công kích về phía người bình thường rời khỏi xe buýt.

Lúc tui đứng lên, xung quanh đã có 4 thi thể nằm đó, đều là những người không nghe chỉ huy, những người bình thường bị khủng hoảng trốn khỏi xe buýt.

“Hách Hách!” Kiều Yến ném súng xuống, chạy về phía tui.

“Ngăn thằng nhóc lại!” Tui rống về phía Khương Kiến đang ở trên xe, nắm chặt lưỡi lê, xông về hướng Truy Tung Giả đang giã từng đấm từng đấm xuống chiếc xe buýt.

“Đáng chết… Tôi kêu các người ngừng bắn, ngừng bắn!!” Kiều Yến gào.

Tui vọt tới sau lưng Truy Tung Giả, cổ tay chuyển lưỡi dao trên lưỡi lê sang ngang, đâm mạnh vào bụng nó. dien dan LQD

Lưỡi dao đâm hết vào trong, sau đó tui dừng sức kéo, lôi lưỡi lê dính máu đầm đìa và nội tạng của Truy Tung Giả ra theo.

Trung Tung Giả ngửa đầu cất tiếng thét giận dữ, buông xe buýt ra, quay người nhắm ngay tui.

Tốc độ quá nhanh, không thể để nó tách ra xa.

Bàn tay khổng lồ của Truy Tung Giả lại chộp về phía tui. Lần này này tui nhắm chuẩn, thân thể cứng đơ lập tức hạ thấp trọng tâm, khó khăn tránh được đôi tay nó.

Sau đó tui nâng đùi phải hung hăng đá vào đầu gối Truy Tung Giả.

Cái bóng đen khổng lồ quỳ xuống trong tiếng rống đinh tai nhức óc.

Một phát bắn chuẩn vào đầu Truy Tung Giả khiến nó lại gầm thêm một trận.

“Tại sao bắn trúng đầu mà vẫn không chết?!” Tiếng Kiều Yến sợ hãi vang lên từ chiếc xe quân dụng.

Thừa dịp Truy Tung Giả đang có cùng chiều cao với tui, tui nắm lấy vai nó, dùng tất cả sức lực vật nó qua vai, ném đi.

Động tĩnh lần này còn lớn hơn lúc nó đập tui.

“Lái xe! Chạy, ra sau!” Tui kêu người trên xe buýt.

Người ngồi ở vị trí lái xe luống cuống tay chân phản ứng thật nhanh.

Xe buýt “brừm” một tiếng, bắt đầu di chuyển, chạy như bay ra phía sau chiếc xe quân dụng.

Tui xoay người, nhìn Truy Tung Giả cách đó vài bước đã đứng lên, cái bóng mờ mờ khổng lồ mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách nặng nề.

Máu trong cổ họng cuộn trào muốn ào ra ngoài bị tui dùng lực nuốt suốt. Sau đó tui cắn chặt răng lại vọt về phía Truy Tung Giả.

Giẫm lên đầu gối Truy Tung Giảm, tui mượn lực chuyển mình, treo chặt trên lưng nó.

Chết đi chết đi chết đi.

Tui điên cuồng thọc từng nhát từng nhát đâm vào cái cổ thô chắc của Truy Tung Giả.

Máu tuôn như suối, phun ra từng đợt từng đợt, trên người tui không có lấy một chỗ sạch sẽ.

Truy Tung Giả khàn giọng gào thét muốn thoát khỏi tui, dien dan LQD tui lại treo trên người nó như bạch tuột, trong đầu chỉ còn lại một việc…

Đi chết đi…

Đi chết đi, đi chết đi…

Chẳng biết tiếng súng đã ngừng lại từ lúc nào.

Tiếng khóc đã không còn, tiếng thét chói tai cũng không.

Một dao cuối cùng, tui cắt đứt đầu của Truy Tung Giả, máu thịt vẩy đầy trên không trung, thời gian như chợt ngưng lại sau đó thân thể khổng lồ đó ầm ầm ngã xuống.

Tui nôn ra một họng máu tím, hòa vào đống máu đục ngầu của Truy Tung Giả, từ từ không còn nhận ra nữa.

Khi tui lung lay đứng dậy đã lập tức được một vòng tay ấm áp ôm lấy.

Cơ thể Kiều Yến còn run hơn cả tui, nhóc ôm chặt lấy, không nói gì cả.

“Đội trưởng! Hách Hách!” Khương Kiến là người đầu tiên nhảy từ trên xe xuống.

“Má! Cô ngầu quá! Tôi về chắc chắn sẽ kêu ông nội thăng quan cho cô!” Tóc vàng cũng vừa khóc vừa cười chạy xuống xe.

Những người còn lại, người trên xe buýt, người trên xe quân dụng, ai cũng dùng một loại ánh mắt xa lạ khiến người ta khó chịu nhìn tui chằm chằm.

Đó là… sợ hãi.

Khương Kiến chạy đến trước mặt tui mới phát hiện ra tình cảnh quỷ dị này, anh ta giận tím mặt, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, mắng: “Hách Hách đã cứu tất cả chúng ta! Con mẹ nó các người có ý gì đây?!”

“Mẹ bà nó! Cái đám cặn bã! Đối xử với ân nhân cứu mạng như thế à?! Ông phải về kêu ông nội đuổi cổ bọn bây!” Tóc vàng cũng học theo hét lớn.

Kiều Yến không lên tiếng, im lặng buông tui ra.

dien dan LQD

“Lã Bang Hào! Anh làm tôi quá thất vọng!” Thấy mọi người không ai lên tiếng, Khương Kiến bắt đầu chỉ đích danh mà mắng: “Chúng ta là những người quen biết đội trưởng và Hách Hách sớm nhất, sợ cái con mẹ gì?!”

“Anh…”

“Đừng lý luận với họ.” Kiều Yến cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi: “Cho những người sống sót lên xe, chúng ta tiếp tục chạy.”

“Đội trưởng! Bọn họ…!”

“Im đi… Tôi nói là IM!” Kiều Yến lạnh lùng quát một tiếng.

Khương Kiến tức giận ngậm miệng lại.

“Fu*k! Mày không cản được tao! Ông mắng bọn nó đấy! Sớm biết vậy để chúng bị Truy Tung Giả ăn cho rồi! Cứu cái gì mà cứu!” Tóc vàng vuốt râu cọp.

“…” Ánh mắt lạnh băng của Kiều Yến đảo qua, tiếng của tóc vàng đến cuối câu đã không thấy đâu nữa.

“Lên xe.” Đội trưởng đội cứu viện đặc biệt ra lệnh, ai dám không nghe?

Tui mới bước về phía trước một bước, dưới chân đã mềm nhũn,… Kiều Yến đỡ tui, sau khi dừng một chút, tui đã bị nhóc bế lên.

“A… Phản công, phản công!” Tóc vàng lại kích động không thôi.

Trên mặt, trên tóc, trên người tui không chỗ nào không dính huyết dịch tanh tưởi của Truy Tung Giả nhưng Kiều Yến giống như không ngửi được gì cả.

Tiếng tim Kiều Yến đập mạnh mẽ bên tai tui.

Tui có thể nghe thấy… sự buồn bã trong lòng nhóc.

Tại sao lại buồn như vậy?

Truy Tung Giả… đã bị đánh bại rồi.

Tui…

Đã bảo vệ được Kiều Yến…

Cảm giác uể oải càng lúc càng tăng, cuối cùng tui không chịu được nữa, nhắm mắt lại.

Chìm vào trong bóng tối vô biên vô hạn.