Sáng sớm hôm sau, tui quay lại chỗ tòa nhà nơi tui đã phát hiện ra Kiều Úc. Bảy thi thể tử trạng thê thảm vẫn nằm tại chỗ, tui tìm đến chỗ họ ném quần áo, tìm ra bộ quần áo phù hợp nhất với Kiều Úc trong đống quần áo đó rồi mang về.

Một cái áo sơ mi không  LequyDon biết đã bao lâu không giặt và một cái quần jean, bộ quần áo rộng thùng thình bao lấy thân hình nhỏ bé, yếu ớt của Kiều Úc. Tuy không vừa lắm nhưng cũng đỡ hơn là không mặc gì.

Tui không vội rời khỏi đó, Kiều Úc cũng không nói muốn đi, bây giờ hai đứa tui vẫn ở trong cửa hàng đồ gia dụng đó. Tui đã cướp thức ăn đóng hộp của người đang trên đường về khu J, trước khi đi còn vô cùng tốt bụng nói với người đàn ông cường tráng bị tui đánh cho nằm rạp trên đất: “Mượn, tìm Kiều Yến, trả.”

Lúc tui đưa một túi thức ăn đóng hộp lớn cho Kiều Úc, anh ta vô cùng ngạc nhiên. Kiều Úc bối rối, đôi mắt tựa nai con ngơ ngác.

“Tại sao…?”

Tại sao? Còn có thể tại sao ư? Chẳng lẽ anh có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không cần ăn cơm giống tui?

Kiều Yến cầm chặt hộp thức ăn, lúc tui cho rằng anh ta sẽ cúi đầu ăn thì nước mắt anh ta lại từng giọt từng giọt rơi trên vỏ hộp thức ăn màu bạc.

“Cảm ơn… Cảm ơn…” Nước mắt long lanh không ngừng rơi xuống hàng lông mi như cánh quạt của Kiều Úc.

“….Thật ra…. Tôi không muốn, không muốn sống nữa… Nhưng tôi không thể chết được, tôi còn chưa thể chết được…”

Tiếng nức nở dần trở thành tiếng khóc rống, hôm nay Kiều Yến rốt cuộc cũng nằm trên đất khóc như mưa tuôn vì táo bón.

Tuy cùng tuổi với nhau nhưng khi so sánh Kiều Úc và Kiều Yến, anh ta vẫn còn là một con thú non, đột nhiên tui cảm thấy vậy đó…

Tui vươn tay, cố ra vẻ dịu dàng vuốt mái tóc đen của Kiều Úc.

Buổi sáng đó, Kiều Úc khóc suốt, như muốn khóc cho vơi hết những áp lực và đau đớn tích tụ mấy ngày nay. Sau lần vỡ òa này, trạng thái tinh thần của Kiều Úc tốt hơn hôm trước nhiều, không còn ngẩn người suốt mấy tiếng đồng hồ nữa, anh ta càng lúc càng quấn tui, muốn tui nói chuyện về Kiều Yến.

Tui nói với anh ta, Kiều Yến đã gặp mẹ Kiều, hơn nữa còn không nể mặt mà đánh giá mẹ Kiều: “Thấy ghét, khó ưa, rất rất ghét.”

Lần đầu tiên Kiều Úc nghe thấy tui nói vậy anh ta đã trừng to đôi mắt đen và hỏi: “Tại sao?”

“Cướp Kiều Yến, thấy ghét.”

Nghe câu trả lời đó, Kiều Úc vậy mà lại cười: “…Ra là vậy à.”

“Tui nuôi lớn, của tui!” Tui tức giận nhấn mạnh điều đó.

“Hách Hách… Cô rất mạnh à?”

“Thiên hạ đệ nhất.”

“…. Tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ…” Kiều Yến lại sửng sốt, nỉ non.

Đơn giản thôi, tui dạy anh chém đá. LequyDon

Hai ngày sau, lúc Kiều Yến đã có thể xuống giường, anh ta liền muốn tui nhanh chóng mang anh ta đi gặp Kiều Yến.

“Hách Hách—chúng ta đã hứa rồi nhé, không được nói cho người khác biết chuyện này…” Trước khi đi Kiều Úc còn cầu xin tui.

Biết rồi biết rồi, tui bực mình gật đầu.

Bởi vì miệng vết thương do táo bón của Kiều Yến còn chưa khép lại nên anh ta đi rất chậm, ra khỏi cửa mới nửa tiếng đồng hồ mà đã mồ hôi đầy người, anh ta đã thành công chọc giận tui rồi đó.

Tui khom lưng bế anh ta lên.

“A… Sao, sao lại…” Kiều Úc giật mình, vùng vẫy trong lòng tui, gương mặt đỏ bừng.

“Tôi có thể đi… Tôi có thể đi mà, Hách Hách…”

Đúng là có thể đi, nhưng đi quá chậm, bản cương thi chịu không nổi.

“Chậm.”

Tự hỏi bản thân một phen, Kiều Úc quẫn bách im lặng không đáp, sau đó anh ta dịch người ra, cầu xin: “Lưng… dùng lưng được không?”

Tư thế kia tui sợ làm miệng vết thương bị táo bón của anh không chịu nổi.

Kết quả là, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của khổ chủ, tui đổi thành cõng anh ta. Nhưng vụ cõng này cũng bị Kiều Úc liên tục phản đối.

Dù vậy nhưng lúc đến gần căn cứ, anh ta vẫn kiên quyết muốn tự mình đi vào đó.

Kệ đi, dù sao cũng không còn xa nữa.

Trở lại khu J, tui là người đầu tiên đẩy cửa phòng gỗ nhỏ, vừa tiến vào đã bị ôm chặt lấy.

“Hách Hách, Hách Hách…” Kiều Yến nghẹn ngào gọi đi gọi lại tên tui.

Tui ngửi thấy mùi vị nhớ nhung trên người Kiều Yến, thỏa mãn cọ cọ.

“Anh hai…”

Kiều Úc ở phía sau cất tiếng gọi run rẩy.

Kiều Yến như bị sét đánh, LequyDon cả người run lên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn qua vai tui.

“Kiều… Úc?”

“Anh hai!” Nước mắt của Kiều Úc lại tuôn ra.

“Đúng là… em rồi…” Kiều Yến cười khổ.

“Anh hai… em xin lỗi, em rất xin lỗi…”

“Không cần nói nữa, anh không muốn nói đến chuyện đó.” Kiều Yến ngắt lời anh ta. “Vì không thấy em mà ngày nào bà ta cũng đến nơi này làm loạn.”

“…Em xin lỗi…”

“Em…Không có việc gì thì về đi, anh không muốn bà ta lại đến đây quấy rầy cuộc sống của anh nữa.”

“Anh hai…”

“…Cứ vậy đi.” Kiều Yến nói xong, đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, nhóc vẫn giữ tư thế đó thật lâu, không động đậy.

“Cưng đang vui, hay là không?”

Vì nhóc không nhìn vào mắt tui nên tui chỉ có thể lên tiếng hỏi.

“Hách Hách…” Nhóc xoay người, vươn tay xoa mặt tui, vẻ mặt phức tạp: “Trên đời này không có loại tình cảm nào đơn thuần.”

Vậy cảm giác của cưng dành cho “mẹ” là gì?

Kiều Yến nhất thời không nói gì, sau đó nhóc dắt tui đến bên giường, ngồi xuống hỏi: “…..Ai là người quan trọng nhất với chị?”

Đương nhiên là cưng rồi, tui không chút do dự chớp mắt đáp.

“Hách Hách…!” Kiều Yến ôm lấy cổ tui.

Kích động qua đi, Kiều Yến quay về vấn đề chính: “Nếu có một ngày em phản bội chị, chị sẽ làm sao?”

Đậu xanh?! Tui nhảy phắt dậy từ trên giường.

“Hách Hách, em chỉ giả thiết như vậy thôi. Giả thuyết này vĩnh viễn không thể nào xảy ra, chị yêm tâm đi.” Kiều Yến vội vàng đè tui xuống, trấn an.

Được rồi, giả thuyết à? Tui nghĩ về giả thuyết đó, từ đầu tiên xuất hiện trong đầu là…. Giết.

Nhưng khi tui nghĩ đến từ đó, nghĩ đến chuyện giết Kiều Yến, thú cưng mà tui dành biết bao thời gian để chăm sóc, trái tim bỗng cảm thấy đau, không chỉ đau mà còn hận, tại sao lại muốn phản bội tui? Tại sao?

Nhóc phản bội tui, tui giết nhóc, nhưng sao vẫn đau lòng?

Nhìn ánh mắt mờ mịt của tui, Kiều Yến nói: “Hiểu chưa?... Đôi khi tình cảm chúng ta dành cho một người lại là thứ pha trộn từ nhiều cảm xúc khác.”

“Hách Hách, bà ấy là mẹ em. Bà ấy sinh ra em, cho em sinh mệnh, bà ấy có thể vứt bỏ em, nhìn em chết đi. Nhưng mà... Em không thể.”

“Em không phải bà ta, em không muốn biến thành người như vậy.”

Hình như tui hiểu được một chút rồi.

Kiều Yến nắm lấy tay tui, khẩn cầu: “Hách Hách, đừng bỏ em lại một mình. Hứa với em, đừng bỏ em đi nữa, em thề em sẽ vĩnh viễn là của chị, xin chị đừng bỏ lại em mà đi…”