Năm năm sau

”Tiểu thư à, dậy đi thôi, nô tỳ bây giờ đi múc nước, Tiểu Lan, ngươi hầu hạ tiểu thư thay y phục trước đi.” Tiểu Đào từ ngoài đi vào phòng, thấy Tuệ Châu đã tỉnh, liền nhanh miệng phân phó. Trong lúc đang nói thì một tiểu cô nương khác tầm mười hai tuổi mang y phục tiến vào.

Không cần phải nói, người đang nằm trên giường đây chính là Tuệ Châu xuyên thời không tới. Từ lúc mới tới còn bàng hoàng đến bây giờ cô đã hoàn toàn hòa nhịp được với thời đại này, dần tạo thành thới quen có kẻ hầu người hạ, quen dần với cuộc sống của một tiểu thư khuê các Mãn tộc triều Thanh.

Tuệ Châu để Tiểu Lan mặc quần áo cho mình, lại nghĩ bụng, thật may là cô xuyên về một gia đình người Mãn giàu sang, chứ không phải là một nhà thường dân nghèo khổ. Nếu như bạn không bỗng nhiên rơi xuống một nơi kỳ lạ, thì bạn sẽ chẳng thể nào tưởng tượng nổi cái tư tưởng về các giai cấp phong kiến đã ăn sâu bám rễ ở cái thời đại này. Ngay như Tiểu Lan – người đang hầu hạ cô thay y phục đây, mới chỉ có mười một mười hai tuổi, vốn phải được lớn lên hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ, nhưng bởi vì cuộc sống bức bách, nên đành bị cha mẹ bán cho kẻ khác làm nô tỳ, nhìn sắc mặt người khác mà sống, sống như vậy sao có thể chịu được đây?... Tuệ Châu tuy trong lòng cảm thấy đáng thương, nhưng chắc chắn sẽ không đến trước mặt họ mà nói về bình đẳng với dân chủ đâu…Ở triều Thanh này chỉ có hoàng quyền, không có dân quyền, nếu như tự nhiên đi hô to bình đẳng, tự do, giải phóng, nói không chừng sẽ bị nhầm thành yêu quái mà bị thiêu cháy, hoặc sẽ bị người ta xử chết vì tội phản nghịch, có khi còn liên lụy đến cả cha mẹ nữa. Thế nên, hiện tại Tuệ Châu tuy vẫn chưa hoàn toàn quen việc trở thành chủ nhân của bọn họ, song cũng ngầm ưng thuận với bản thân sẽ thích ứng dần với cuộc sống của một vị chủ tử.

Đúng lúc Tiểu Lan đang mặc quần áo đẹp cho Tuệ Châu, thì Triệu ma ma liền bưng chậu nước nóng đi vào. Thấy vậy, Tuệ Châu cười nói:” Ma ma, hôm nay thầy xin nghỉ dạy, nên trước hết ta không cần ăn bữa sáng, đợi lát đi đến phòng ăn cùng ngạch nương, rồi sau đó cùng ngạch nương đi thỉnh an tổ mẫu.”

Triệu ma ma hơi chau mày, hai mắt ánh lên nụ cười,rồi lên tiếng: “Tiểu thư thật là chu đáo, phu nhân cũng đã dặn lão nô như thế.” Nói xong, bà nhận lấy chiếc khăn tay ướt nhẹp trong nước từ tay Tiểu Đào, tự mình lau mặt cho Tuệ Châu. Bỗng thấy chân Tiểu Châu vẫn còn mang giày Hán, liền cau mày khiển trách:” Tiểu Đào, ngươi không nghe thấy phu nhân đã dặn dò sao, tiểu thư đã qua sáu tuổi, gần bảy tuổi rồi, sao có thể vẫn còn đi giày Hán nữa chứ, không phải ngươi muốn lão phu nhân sẽ quở trách tiểu thư đấy chứ.”

Thực ra là do Tuệ Châu đã bảo Tiểu Đào mang giày thêu tới, căn bản cô thực sử không quen đi giày đế cao. Thời gian trước, lão phu nhân thấy Tuệ Trân đi đôi giày đó, trông rất là đoan trang, liền tán thưởng một hồi, cũng lại liên lụy đến cô. Lão phu nhân này vốn xuất thân từ danh gia vọng tộc, nên thuyết giáo về lễ nghi phô trương khắp nơi, cho là cô đã đến tuổi phải đi giày đế cao, thế nên lúc thấy cô còn đi giày thêu, liền quay ra giáo huấn Chương Giai thị. Vì thế, Chương Giai thị cũng kiên quyết, cũng coi như là vì nghĩ đến tương lai của Tuệ Châu, cứng rắn bắt Tuệ Châu phải đi giày đế cao lúc ra ngoài. Nghe thấy thế, Tuệ Châu vội nói:” Ma ma, bà đừng trách Tiểu Đào tỷ tỷ, đây là chủ ý của ta, nghĩ đến hôm nay không phải đi học, lại nghĩ ở nhà thì đi giày Hán cho thuận tiện, cũng quên mất là tổ mẫu không thích người Hán gì gì đó. Nào, Tiểu Lan, ngươi đi lấy guốc đế bằng cho ta đi đi, không thể để tổ mẫu bắt lỗi chúng ta được.” Triệu ma ma thấy thế, cũng không nói thêm nữa, ngừng lại, gật đầu nói phải.

Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Lan liền hầu hạ Tuệ Châu ngồi trước bàn trang điểm của mình, Tiểu Đào nhanh chóng cầm lược chải tóc cho cô. Hôm nay hầu hạ Tuệ Châu tất thảy có ba người, đó là Triệu ma ma và Tiểu Đào, lại mới có thêm Tiểu Lan nữa. Tiểu Đào thì chững chạc, rất có dáng dấp của một vị đại tỷ bên cạnh; còn Tiểu Lan mới vào phủ từ nửa năm trước, tính tình vẫn còn rất nông nổi.

Triệu ma ma cất khăn xong, cũng đi tới trang điểm cho Tuệ Châu, quan sát đầu tóc Tuệ Châu một hồi, mới lên tiếng:” Xem ra, thể nào Lão phu nhân cũng muốn người ở lại dùng cơm trưa, người vẫn nên ăn mặc đẹp một chút.” Tuệ Châu cười nói:” Ma ma làm đi, trang điểm thêm một chút cũng tốt, nhưng đừng tô son cho ta là được rồi.” Tiểu Lan lẩm bẩm: “Tiểu thư nên thoa chút phấn, người không thấy Đại tiểu thư trang điểm tựa như….à…tựa như tiên nữa vậy, lúc nào cũng ngẩng cao đầu, thanh cao cực kỳ, không thèm để ý đến ai hết, đại nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư còn không coi nô tỳ và Tiểu Đào tỷ tỷ ra gì. Hừ… còn không nhớ đến, Đại tiểu thư cũng chỉ là xuất thân thứ thiếp, thế mà còn dám lên mặt trước tiểu thư nữa chứ.” Triệu ma ma khiển trách: “Thế nào lại không có phép tắc gì vậy, ngươi có thể nói Đại tiểu thư sao, thân phận nô bộc biến đâu mất rồi.” Tiểu Lan cúi đầu, coi bộ như đang giận mà không dám nói gì hết, Tuệ Châu cười cười:” Ma ma, Tiểu Lan vẫn còn nhỏ. Về chuyện kia của Đại tỷ, chắc chỉ là hiểu nhầm thôi.” Không sao hết, Tuệ Trân cũng chỉ có lòng tự trọng cao một chút thôi mà, đối với mình chẳng sao hết, khồng cần quá so đo.

Triệu ma ma cầm lên chiếc trâm dài uốn lượn khắc hoa cài lên phía sau mái tóc của Tuệ Châu ở cả hai bên, rồi cười nói:“ Tiểu thư của chúng ta là người hiền lành rộng lượng, các ngươi có thể được phái tới hầu hạ tiểu thư, chính là phúc phận của các ngươi đó.” Tiểu Đào và Tiểu Lan gật đầu nói phải, một lát sau lại thấy cười rộ lên.

Không lâu sau, Tuệ Châu cũng đã mặc chỉnh tề, người mặc một bộ váy màu da trời trong xanh, một chiếc áo khoác to màu hồng phấn trên có họa tiết hình mây cách điệu che cả lưng, cùng với đôi giày đế cao cao gần nửa tấc, thật là một tiểu cô nương Mã Tộc duyên dáng yêu kiều. Ra khỏi phòng, Tuệ Châu cùng mọi người đi qua lối rẽ hành lang, đi thêm mười mấy bước nữa thì đến phóng chính nơi Chương Giai thị ở.