Hai người một nằm trên giường bệnh một ngồi trên ghế, cứ như thế cả một buổi chiều. Thẳng đến khi cảnh sắc ngoài cửa sổ đã tối xuống, Đào Nguyên mới xoa xoa gáy, lại duỗi vai một chút, vừa quay đầu liền phát hiện Tống Phi Lan còn đang dán mắt vào màn hình, ngón tay chọt tới chọt lui, có vẻ vô cùng mê đắm.

Đào Nguyên đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 7 giờ tối. Anh để giấy tờ xuống, cất hết đồ vào túi xách rồi mới mở miệng: “Tống tổng, tối rồi, có muốn đi ăn không?”

Tống Phi Lan lắc lắc đầu, mái tóc mềm mại theo động tác của cậu lay động, không thèm ngẩng lên nói: “Gọi họ mang đến đi, em ăn cái gì cũng được.”

Đào Nguyên nhìn cậu, do dự hai giây, rốt cục vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Anh đã nằm trên giường hơn một tháng rồi, nên đi xuống vận động một chút.”

Đào Nguyên có chút hối hận đã đưa máy tính bảng cho Tống Phi Lan, anh đã đánh giá thấp mức độ chân thực của việc Tống tổng mất trí nhớ cùng lực hấp dẫn của game với thanh thiếu niên.

Tống Phi Lan đánh xong một hiệp, cậu ngẩng đầu, tựa vào sau gối nghỉ ngơi, cười nói: “Cái này chơi vui ghê.”

“Chúng ta đi ăn cơm đi?” Đào Nguyên lại lặp lại lần nữa.

Tống Phi Lan lúc này mới nghe rõ, “à” một tiếng nhảy xuống giường, vừa hỏi đi đâu ăn vừa lục lọi tìm quần áo của mình. Đào Nguyên cầm một chiếc áo khoác đưa cho cậu, đáp: “Xuống căn tin bệnh viện ngay dưới lầu nhé?”

Tống tổng chỉ có phương diện tình cảm là tương đối hỗn loạn, không soi mói chuyện sinh hoạt ẩm thực hàng ngày, rất dễ nuôi.

Cậu mặc áo lông màu đen, đổi giày, tùy tiện chống nạng đi theo Đào Nguyên ra ngoài.

Từ nhỏ Tống Phi Lan đã quen trà trộn cùng đám cấp cưới của Tống Đông Lai, cha không thương mẹ không yêu, danh không chính ngôn không thuận miễn cưỡng được xem là đại thiếu gia Tống gia, nhưng Tống Phi Lan rất hiểu bản thân mình, cậu không có tham vọng, chỉ muốn ăn uống no đủ sống bình an cả đời còn lại. Nhóm cấp dưới thấy Tống Phi Lan tính tình mềm mại lại còn hay làm nũng nên rất thích cậu.

Đào Nguyên dẫn cậu vào căn tin bệnh viện, bây giờ đang là giờ cơm nên cả hai vừa bước vào đã nghe tiếng người ồn ào bên trong. Tống Phi Lan cười nói: “Thật náo nhiệt.”

Đào Nguyên tìm một cái bàn sạch sẽ để cậu ngồi xuống, còn mình đi xếp hàng mua cơm. Tống Phi Lan mặc áo lông quá cỡ nhu thuận gật gật đầu, đôi mắt vô định đánh giá đám người.

Khi Đào Nguyên bưng khay ăn trở về, Tống Phi Lan đang nhìn chằm chằm một con chó poodle trước cửa nhà ăn. Cái đầu lông xù xoăn tít màu cà phê liên tục cọ vào chân của nữ chủ nhân, Đào Nguyên theo tầm mắt của cậu nhìn qua, không hiểu sao thấy con poodle kia hơi giống giống Tống tổng.

Tống Phi Lan thấy anh quay lại liền thôi không nhìn nữa, trên mặt lộ ra một nụ cười chẳng biết là ngượng ngùng hay khó xử.

Đào Nguyên không phải là người nhiều chuyện, Tống Phi Lan chỉ là cấp trên của anh, sinh hoạt cá nhân có hỗn loạn thế nào đi nữa cũng không liên quan đến anh, anh cũng không biểu hiện gì, nửa năm trời chỉ làm một cục gỗ mắt nhìn mũi mũi nhìn chân.

Đào Nguyên đưa đũa muỗng đã lau xong cho Tống Phi Lan, hỏi: “Còn muốn ăn món gì không?”

Tống Phi Lan nhìn vào khay kim loại đặt trên bàn ăn, lắc lắc đầu: “Thế này là được rồi.”

Hai người một mặc tây trang, một bọc áo lông ngồi trong đại sảnh của nhà ăn dùng bữa tối. Tống Phi Lan ăn một chút cháo, do dự trong chốc lát liền hỏi: “Anh Đào, anh có nói với ba em chuyện em mất trí nhớ không?”

“Không, tôi chỉ nói là anh đã tỉnh lại.” Đào Nguyên nghe cậu hỏi vậy, cũng nghĩ mình không chu toàn bèn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nói thêm: “Để tôi gọi cho ông ấy.”

Tống Phi Lan không để ý cười cười: “Không cần đâu, ý em là nếu ổng không biết thì anh cũng đừng nói, dù bây giờ anh có gọi thì chắc cũng là thư kí của ông ấy nghe máy thôi.” Hình như cậu thích ứng rất nhanh với cuộc sống hiện tại, còn trấn an Đào Nguyên: “Bố em cũng không phải bác sĩ, có biết hay không thì cũng vậy, cùng lắm là trả thêm cho bác sĩ một khoản, nếu không có tác dụng sẽ bắt em về Tống gia, em không muốn về.”

Đào Nguyên vốn làm việc ở tổng công ty của Tống thị, Tống lão gia tử thấy anh còn trẻ mà giỏi giang tháo vát liền đưa anh sang làm trợ lý của Tống Phi Lan, hy vọng cái đống bùn nhão không trát nổi tường kia có thể gần đèn thì sáng, hấp thụ chút tài giỏi của người ta. Tuy nói là từ tổng công ty ra, Đào Nguyên cũng không phải kiểu người “thân tại Tào Doanh tâm tại Hán” (1), nếu bây giờ Tiểu Tống tổng là sếp của anh, anh đương nhiên phải nghe lời cấp trên, Đào Nguyên gật đầu đáp: “Ừ.”

Tống Phi Lan vui vẻ, vừa ăn cơm vừa tán gẫu với anh, lúc thì hỏi “Anh Đào năm nay bao nhiêu tuổi?” lúc thì hỏi “Anh Đào có bạn gái chưa?” Y chang như bị mấy bác gái hàng xóm nhập.

Trước khi Tống tổng mất trí nhớ cũng không nhiệt tình như vậy, vô cùng phấn đấu làm một vũng bùn nhão vô dụng, ngồi trong văn phòng chỉ làm đúng ba việc: ăn uống, đi vệ sinh và tán trai tán gái. Chỉ cần không phải chuyện đại sự như chết người hay tận thế, người nọ đều không quan tâm.

Trợ lý Đào tôn thờ chủ nghĩa vô thần không trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm Tống tổng, cẩn thận suy đoán khả năng cậu bị mấy bác gái nhập, cuối cùng vẫn đáp: “Tôi 27, còn độc thân.”

Tống Phi Lan cười hehe, lại tò mò chuyện Đào Nguyên hồi học đại học. Đào Nguyên nhìn cái miệng nhỏ kia đóng mở liên tục, bộ người này ngậm miệng lại một tí thì sẽ tắt thở à.

Để tránh Tống Phi Lan từ đại học chuyển đến trung học, Đào Nguyên chủ động thay đổi đề tài, hỏi: “Anh thích chó à?”

Tống Phi Lan sửng sốt, phỏng chừng là Đào Nguyên vừa thấy mình nhìn con poodle nên hỏi, cậu đáp: “Không phải, tại em thấy con chó kia lắc mông trông buồn cười quá.”

Mắt thấy sắc mặt trợ lý Đào sắp xanh mét, Tống Phi Lan cũng cảm thấy lời này của mình không thích hợp nói trước mặt trưởng bối liền bổ sung một câu: “Thích chứ, nhưng dì em dị ứng với lông chó nên nhà không cho nuôi.” Cậu vừa nói xong, lại ý thức được mình vừa xem Đào Nguyên là trưởng bối, nhưng hiện tại rõ ràng cậu đang ngang hàng với anh ta cơ mà…

Óc trái nho xoay chuyển vài vòng vẫn không hiểu lí do, sau đó không thèm suy nghĩ nữa.

Đào Nguyên cũng lười phản ứng, anh chỉ nghĩ rằng, cho dù trí nhớ đã thụt lùi mười một năm, bản sắc nam nhi của Tống tổng vẫn không hề thay đổi.

Hai người ăn cơm xong, tản bộ một lát rồi quay lại phòng bệnh, Đào Nguyên sắp xếp đồ chuẩn bị đi. Bên cạnh Tống Phi Lan chỉ còn Đào Nguyên, cậu thấy anh sắp về thì rất là lưu luyến, bấu lấy khung cửa hỏi: “Anh Đào về hả?”

Đào Nguyên gật đầu, Tống Phi Lan lại hỏi: “Vậy mai anh có đến không?”

“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại đây, chờ cậu xuất viện.” Đào Nguyên nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, nghĩ nghĩ, để máy tính bảng lại, nói: “Nếu ngủ không được thì cầm chơi, sáng mai tôi lại đến.”

Tống Phi Lan hân hoan nhảy nhót nhận lấy, còn tặng cho Đào Nguyên một cái hôn gió, rốt cuộc không còn nỗi buồn chia ly nữa.

Đào Nguyên nhìn cậu vui đến mức tóc cũng xù lên, đến khi anh bấm nút thang máy, bên khóe miệng vẫn còn vương lại nét cười.

Tống Phi Lan ôm máy tính bảng của Đào Nguyên về phòng, chơi Âm Dương Sư (2) hơn ba tiếng, mắt thấy nhân vật chuẩn bị lên level 30, mới vừa triệu hồi được Thức Thần, hình như là tư chất SR, còn chưa kịp thấy rõ, bỗng nhiên “cạch” một tiếng, màn hình máy tính đột nhiên đen thui…

“…”

Đêm hôm khuya khoắt bốn bề vắng lặng, nỗi đau đớn trong lòng Tống Phi Lan không có chỗ phát tiết, chỉ có thể quì gối trên giường ôm máy tính bảng khóc thảm thiết, cậu ấn đến mức ngón tay sắp trật khớp, màn hình vẫn không có chút phản ứng nào.

Sáng hôm sau khi Đào Nguyên đến bệnh viện, Tống Phi Lan còn đang ngủ đến không biết đất trời, chăn phủ ngang eo, ôm chặt máy tính bảng trong ngực.

Đào Nguyên nhìn bộ dáng của cậu, khóe miệng không kìm được cong lên, anh vươn tay rút máy tính ra, muốn để cậu ngủ tiếp một lát, không ngờ vừa chạm vào đã làm người tỉnh giấc.

Tống Phi Lan nửa tỉnh nửa mê sợ tới mức giật bắn mình, gật gù ngồi dậy, hai mắt nhắm tịt, trong ngực vẫn ôm chặt máy tính bảng, cậu mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Trong thoáng chốc, Đào Nguyên còn tưởng cậu đã khôi phục trí nhớ, anh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đáp: “7 giờ rưỡi sáng.”

Tống Phi Lan nghe thấy thanh âm của anh bỗng nhiên  bừng tỉnh, trên mặt còn dính ghèn, mắt nhắm mắt mở nhào tới ôm chặt cánh tay Đào Nguyên, não còn chưa tỉnh người đã diễn sâu, khóc lóc nói: “Xin lỗi anh Đào! Em làm hư máy tính của anh mất rồi!”

Đào Nguyên nhìn cậu như vậy, thần tình một lời khó nói hết, bảo: “…Anh đi rửa mặt đi đã, để tôi xem.”

Tống Phi Lan nghe lời, lê dép lê bước vào wc, Đào Nguyên bấm vài cái trên máy tính, nói: “Không phải hư, máy có cài chế độ trẻ em nên tới giờ tự động khóa.”

Miệng Tống Phi Lan còn ngậm bàn chải đánh răng, nghe thấy lời này thì quay đầu lại hỏi: “Anh Đào có con rồi hả?”

“Chưa có.” Tôi cố tình cài riêng cho cậu đó.

Đào Nguyên không nói ra nửa vế sau, Tống Phi Lan sờ cằm, trong đầu xoay chuyển vài vòng, đột nhiên khựng lại, khóc không ra nước mắt: “Anh cài cho em chứ gì?”

Đào Nguyên cười không đáp, Tống Phi Lan phun bọt trong miệng ra, bĩu môi: “Thế sao anh không nói sớm, em cứ tưởng em làm hư máy anh nên mất ngủ nguyên đêm.”

“Lại đây ăn cơm.” Đào Nguyên lúc này nghe thấy giọng cậu chỉ muốn phá lên cười.

Tống Phi Lan rửa ráy sạch sẽ, ngồi vào bên bàn trà, nhìn Đào Nguyên khoanh tay không cầm đũa, hỏi: “Anh không ăn à?”

“Tôi ăn ở nhà rồi.” Đào Nguyên nói.

Tống Phi Lan gật gật đầu, lại hỏi: “Bao giờ thì em được xuất viện?”

“Chắc khoảng hai ngày nữa, bởi vì anh bị mất trí nhớ nên bác sĩ nói phải theo dõi thêm.” Đào Nguyên cơ bản là dời địa điểm làm việc từ công ty về phòng bệnh của Tống Phi Lan, miệng nói chuyện với cậu nhưng mắt vẫn không rời văn kiện.

Tống Phi Lan cũng không nhàn rỗi, vừa ăn bánh bao vừa hỏi: “Bây giờ anh có bận không?”

Đào Nguyên ngẩng đầu, anh đẩy đẩy mắt kính, nói: “Anh có chuyện gì à?”

“Trước khi mất trí nhớ…em là người thế nào? Có lợi hại không?” Tống Phi Lan rốt cuộc vẫn còn tâm tính trẻ con, tò mò nói.

Có lợi hại không ấy à?

Đọc sách viết chữ, xử lý công vụ thì rất bình thường, còn cái phương diện được xưng tụng lợi hại… Tống tổng đã kinh qua không biết bao nhiêu dạng cao thấp béo gầy, “phòng trung thuật” (3) chắc đã luyện đến mức nhuần nhuyễn rồi.

Đào Nguyên nghĩ nghĩ, trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “…Giống như bây giờ vậy.”

“Nói vậy khác gì chưa nói.” Tống Phi Lan bưng bát ngồi xuống cạnh anh, thật cẩn thận hỏi: “Em kết hôn chưa? Hay là em có bạn gái? Có phải cô ấy tên là Hình Lỵ không?”

“…” Đào Nguyên cũng không áp chế ý cười bên môi, quay đầu nhìn cậu đáp: “Anh chưa kết hôn.”

Cho dù có kết hôn thật mà chồng nằm viện cả tháng cũng không thấy bóng dáng vợ đâu, vậy cách li hôn không còn bao xa nữa.

“Thế người yêu của em thì sao ạ? Bạn gái ấy…” Tống Phi Lan hé mắt nhìn anh, hình như còn có chút ngượng ngùng.

Không những anh có cả đống bạn gái mà còn có bạn trai nữa kìa, cơ mà không có ai tên Hình Lỵ cả. Đào Nguyên cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có.”

Tống Phi Lan có chút thất vọng nho nhỏ, cậu bưng bát cơm ngồi về vị trí cũ của mình, khe khẽ thở dài, nhỏ giọng nói thầm: “Em hiện tại đã 28 rồi, cũng không biết cô ấy đã kết hôn chưa…”

Đào Nguyên buông giấy tờ xuống, anh đoán Hình Lỵ là cô bé mà Tống Phi Lan thích năm 17 tuổi, chỉ là không ngờ Tống tổng luôn ong bướm như thế, thời niên thiếu cũng có nguyện vọng “Đời này kiếp này chỉ có nhau”.

————————————————

(1) Thân tại Tào Doanh tâm tại Hán: trích từ “Tam quốc diễn nghĩa” để mô tả nhân vật Quan Công, một người vô cùng trung nghĩa, tuy tình thế bắt buộc ông phải ở doanh trại của Tào nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội. 

(2) Âm Dương Sư: game mobile về thẻ bài, Thức Thần là pet trong game, tư chất của Thức Thần gồm R, SR và SSR, trong đó nếu chơi chay không nạp tiền thì tỉ lệ triệu hoán được SSR là cực nhỏ.

(3) Phòng trung thuật: Sách dạy xx của Trung Quốc, tập hợp các lý luận và kiến thức về chuyện *beep*, hao hao K*ma Sutra.