Nhiều lúc tôi tự hỏi, rốt cuộc thì bản thân sống để làm gì nhỉ?
Tôi có hỏi rất nhiều người, từ già đến trẻ chẳng thiếu một ai, và họ đều có những câu trả lời từa tựa như: "Sống là để làm những điều mình muốn", "Sống để ăn", "Sống để kiếm tiền, sống để tiêu tiền rồi lại kiếm tiền va hưởng thụ",...
Và cũng có một câu như này: "Sống để cố gắng!"
Khi nghe câu trả lời này, đầu tôi chắc do chập mạch nên lại nảy ra một câu hỏi khác, một câu hỏi còn hóc búa hơn trước và lần này chưa có ai trả lời được: "Trước sau gì chả ch.ết, ch.ết là để lại tất cả, chẳng mang theo được gì, vậy tại sao chúng ta phải cố gắng làm việc rồi đạt được một thành tựu nào đó, dù biết rằng sau này tất cả đều hóa hư vô?"
Hồi ấy, tôi có thể nói là một đứa trẻ vô cùng nhiều chuyện và hay hỏi, tôi hỏi người lớn nhiều thứ đến độ họ đau đầu nhức óc, thường là "Tại sao con chim lại biết bay?", "Có tất cả bao nhiêu ngôi sao trên trời nhỉ?", "Liệu một ngày con chó có nói được tiếng người không?", ...
Bố mẹ ngán ngẩm mấy câu hỏi của tôi đến mức, mỗi khi tôi định hỏi gì, họ đều sẽ nói là: "Vì trời sinh ra nó thế!"
Cơ mà đấy là cái hồi bé tiii tí tị tì ti thôi, chứ bây giờ tôi trầm ổn hơn nhiều, có điều cái tật hay hỏi vẫn giữ khuyên, chỉ khác là luôn giữ nó trong đầu chứ không nói ra nữa!
Tôi thì vẫn ngồi trên ghế nhà trường, bản thân học hành cũng không đến nỗi nào, nói chung là vẫn luôn luôn cố gắng để đạt những thành quả tốt nhất, tôi cứ cố gắng, cố gắng vậy thôi, xong nhiều lúc thấy bản thân học hành cực khổ mà buồn tủi lắm, những lúc ấy lại tự hỏi: "Rốt cuộc mình cố gắng để làm gì nhỉ?"
"Cố gắng để học giỏi!"
"Học giỏi sẽ khiến cha mẹ vui lòng!"
"Học giỏi sau này sẽ dễ có việc làm"
"Có việc làm nếu cố gắng thì sẽ thành đạt, thành đạt sẽ có nhiều tiền, có nhiều tiền thì được sống sung sướng!"
Ừm, sống sung sướng thì có vẻ hay thật đấy, nhưng để đạt được, thì chắc phải trải qua vô số quá trình, thậm chí là những sóng gió bấp bênh, vấp ngã, tủi nhục,... mà trải qua rồi thì chưa chắc thành công!
Mà thành công rồi thì đằng nào trước sau gì chả... ch.ết! Tiền của thành tựu tất cả để lại dương gian, ch.ết mang theo được gì gì cơ chứ?
Tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, có những người phải đánh đổi cả danh dự và nhân phẩm của mình để bản thân được sống, có những người ốm nặng sắp sang núi bên kia rồi vẫn bắt con cháu chi cả đống tiền để chữa bệnh, có những ông già bà cả chẳng sống được bao lâu nữa vẫn quý giá chút hơi thở còn sót lại của mình...
Tại sao lại vậy nhỉ?
Mà thậm chí, ngay cả tôi, biết thừa bản thân sống được cùng lắm là ba mươi sáu vạn năm ngàn ngày thôi, nhưng tôi chẳng hề dám rút ngắn khoảng thời gian đó, dù nó chán ngắt, dù nó buồn tẻ đến mức nào thì tôi cũng đâu có điên hay nghĩ quẩn tới mức làm việc dại dột ấy chứ!
Có điều, ngày nào suy nghĩ đó còn tồn tại trong tôi thì ngày nấy tôi vẫn còn thờ ơ với cuộc sống, giờ tôi không cố gắng hay kiên trì làm bất cứ việc gì, cái gì cũng đại khái, qua loa, tôi nhận định rằng bản thân chỉ là đang tồn tại cho qua một trăm dài đằng đẵng của đời người thôi. Cho đến một hôm, hôm ấy tôi đi học về rất mệt, đã thế lại còn bị cô giáo mắng vì điểm kém, tuy không quan tâm nhưng bị động chạm đến thì vẫn tức chứ! Tôi ngồi phịch xuống ghế, làu bà làu bàu, mà càng nghĩ lại càng tức, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà kêu lên:
- Hôm nay con bị điểm kém, cô giáo mắng con mẹ ạ, con tức lắm!
- Cái con cô giáo này, bà chưa mắng con bà thì thôi, mày lại còn dám mắng trước cả bà, hại con bà mặt mày bí xị thế này! - Mẹ tôi lầm bầm.
- Em nữa đấy! Con điểm kém thì cô nhắc nhở một hai câu thôi có sao đâu, ngày xưa anh bị điểm kém cô còn cầm thước vụt vào tay anh đấy chứ, mắng mỏ đã là cái gì!
Bố mẹ tôi cứ thế cãi nhau chí chóe, họ từ chủ đề mắng mỏ xong lại sang chủ đề ngày xưa, xong từ ngày xưa lại sang chủ đề thời thơ ấu, rồi từ chủ đề thơ ấu mà sang kỉ niệm hồi bố mẹ tôi gặp nhau...
Tôi thành người thừa trong cái cuộc nói chuyện này luôn, một phần vì muốn chấm dứt cuộc tranh cãi như trẻ con của hai vị này, một phần cũng đã ấp ủ câu hỏi này trong lòng bấy lâu mà chưa ai giải đáp, tôi liền thốt lên:
- Tại sao chúng ta phải cố gắng nhỉ?
- Hả? - Hai người kia thấy tôi lên tiếng thì dừng lại, tất cả đều quay sang nhìn tôi bằng con mắt đầy nghi hoặc.
- Nếu như hôm nay bài con được điểm 10, nếu như con học giỏi, con thành đạt, con kiếm được ra nhiều tiền, con sẽ sống một cuộc sống sung sướng! Nhưng để có được sự sung sướng ấy, con sẽ phải đánh đổi rất nhiều, chặng đường đi đến thành công vốn chẳng phải dễ. Cơ mà đạt được rồi thì cũng chả sống được bao lâu nữa, trước sau gì chả ch.ết! Ch.ết rồi thì có mang theo tiền của được đâu, đồng thời cũng sẽ quên hết tất cả những gì đã xảy ra luôn, mọi thứ đều trở lại từ điểm xuất phát! Tất cả đều sẽ trở nên vô nghĩa!
Nghĩ lại thì hồi ấy tôi mới học cấp 1, tất nhiên nói năng chả ra đâu vào đâu cả, thành ra bị bố chặn cứng họng luôn:
- Con có dám chắc ch.ết là hết không?
- Con...
- Con hãy nhìn lại những điều kỳ diệu mà con người chúng ta đã làm ra đi!
Tôi ngước nhìn theo bố, và thú thật là tôi... chẳng nhìn thấy cái gì cả, nhà tôi không phải nhà mặt đường mà là ở trong ngõ xóm, thứ mà bố tôi đang nhìn (ông chỉ nhìn được có thế thôi) chính là cái nhà hàng xóm to chành ành bên cạnh! Nhưng tôi cũng không ý kiến ý cò gì để làm đứt mạch cảm xúc của bố!
- Trên thế giới có rất nhiều các danh nhân, những con người vĩ đại (bố tôi không kể đến, vì có nói tôi cũng chẳng biết là ai), bây giờ chúng ta có TV để xem, có bàn, có ghế để ngồi, đến cái cốc, cái chén hay những vật dụng hằng ngày rất đỗi quen thuộc, đều là những phát minh hữu ích của nhân loại! Họ bây giờ chắc đã hơn mấy chục ngàn tuổi, họ đã chết rồi, nhưng những thành quả họ đạt được đều để lại cho chúng ta!
Bố ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp:
- Chẳng nói đâu xa, cứ nói ngay như đất nước Việt Nam mình! Chúng ta đều có các vị anh hùng, các chiến sĩ dũng cảm, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc! Họ biết là ra chiến trường phải may mắn lắm mới toàn mạng trở về, còn lại thì dễ ch.ết như chơi, chẳng biết mai sau thế nào, chỉ cần "bùm" một cái là banh xác, nhưng họ vẫn chấp nhận đi, họ luôn kiên trì, cố gắng, anh dũng chiến đấu, xả thân vì Tổ quốc, bất chấp bản thân thế nào, ra sao, chỉ cần có ích cho đất nước, họ dù có thịt nát xương tan vẫn luôn cam lòng!
Tôi lại nhìn vào ánh mắt xa xăm của bố, cũng từa tựa hiểu những gì bố dạy bảo, mắt bố tôi bé lắm, díp ti hí à, mỗi lần cười là chẳng thấy Tổ quốc đâu, nhưng đối với tôi, đôi mắt ấy vẫn luôn là đôi mắt đẹp nhất, không phải vì hình thức bên ngoài, mà là vì mỗi lần nhìn vào mắt bố, mọi lo toan đều bay biến cả, anh mắt nghiêm nghị ấy chưa bao giờ làm tôi sợ sệt, ngược lại tôi thấy nó lại sáng như vì sao soi sáng mọi ý nghĩ tối tăm của tôi, đồng thời từng câu từng lời của bố luôn luôn khiến tôi thán phục:
- Và bây giờ, con nhìn xem! Đất nước ta hòa bình rồi này! Xem ra họ chẳng hy sinh vô ích, đúng không?
- Vâng, đúng rồi bố ạ!
- Những người chiến sĩ oanh liệt ấy đã không còn trên đời nữa, tuy họ không được hưởng những thành quả mà họ mang lại, nhưng họ lại dành tất cả những thành tựu mà họ đạt được để cho con cháu đời sau, chúng ta sống sung sướng như thế này là nhờ có họ! Lúc ấy, nếu họ cũng nghĩ như con, thì nước Việt Nam ta bây giờ có lẽ vẫn đang là thuộc địa của Pháp rồi, mày sẽ phải đi lao động khổ sai chứ không phải là ngồi đây nhàn rỗi quá rồi suy nghĩ lung tung đâu! Đi nấu cơm, 11 giờ rồi!
Bố tôi vốn là vậy, một người đàn ông chanh chua, đanh đá, nhưng cũng chỉ có bố mới là người kiên nhẫn giải đáp hết mọi thắc mắc của tôi! Và cho đến bây giờ, câu trả lời ấy, tôi vẫn nhớ rõ:
"Sống là để tạo nên những thành tựu, những kỳ tích! Những kỳ tích ấy chắc chắn không bao giờ là vô nghĩa cả! Và để tạo nên được những kỳ tích ấy, chúng ta phải luôn không ngừng cố gắng!"
~*.*~
Bây giờ nghĩ lại, ngày ấy đúng là tôi hỏi ngu thật! Giờ mới nhận ra rằng, chúng ta sống làm gì có lý do đâu nhỉ? Có thể với tôi, với bố mẹ tôi là sống để làm nên những thành tựu, và thành tựu ấy sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với con cháu đời sau! Nhưng cũng có người họ không lấy điều đó làm mục tiêu sống, họ có vô vàn, vô vàn lý do khác nhau, nhưng chung quy lại, họ đều muốn được sống, được tồn tại trên thế gian này, và khi đã tồn tại trên thế gian này, thì họ lại luôn luôn cố gắng để sự tồn tại của họ không hề vô nghĩa... Đó vốn là bản năng của loài người cũng như mọi sinh vật khác! Có lẽ, cuộc sống muôn màu muôn vẻ chính là thiên đường mà ai ai cũng mong muốn ở lại mãi chẳng rời đi (ít nhất là tôi nghĩ thế), kể cả cuộc sống có thậm tệ đi chăng nữa, thì số người đủ can đảm để tự sát chẳng phải nhiều! Dù cho chỉ có bị dồn đến bước đường cùng, thì họ vẫn sẽ mong có một cánh cửa thần kì nào đó giúp họ thoát ra, họ luôn sống trên sự ao ước tưởng chừng mông lung đó, và đúng là nó mông lung thật, vì chẳng có cánh cửa nào giải thoát cho họ cả, chỉ có niềm hy vọng và sự cố gắng, quyết tâm đặt ra đã khiến họ tự mình bước ra chốn đường cùng lúc nào không hay!
Vậy cho tôi hỏi nhỏ: Mục đích sống của bạn là gì?
P/s: Câu chuyện được edit lại bởi trí nhớ của tui, nếu có gì sai sót, mong mọi người thông cảm!