Trương Lương nghĩ bụng, nếu cưới Lâm Y vào cửa, tạm thời sinh nhai không cần sầu, nhưng nuôi ngỗng rốt cuộc không ổn thỏa bằng làm ruộng, ai biết được năm nay kiếm bộn tiền, năm sau có lỗ sạch vốn hay không. Nó lại không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, căn cứ vào “Bảy điều được bỏ, ba điều không”, chỉ cần cưới vào cửa sẽ không ruồng rẫy được, bởi vậy vẫn nên thận trọng lo lắng tốt hơn.

Ông ta kể nỗi lo ấy ra cho Phương thị nghe, bảo rằng. “Để đó xem đã”.

Lúc Phương thị tính kế người khác, đầu óc đặc biệt nhanh nhạy, cười. “Tôi biết nuôi heo nuôi ngỗng đều có lúc lãi lúc lỗ, không thể so với làm ruộng, cho dù gặp thiên tai đất đai vẫn còn đó, chỉ là Lâm Tam nương vào cửa nhà họ Trương xong, muốn xử thế nào còn không phải do chúng ta định đoạt, bắt nó nuôi ngỗng kiếm tiền mua ruộng nước, chẳng phải đẹp cả đôi đường?”.

Trương Lương nghe xong khen to. “Hay lắm!”. Mới gọi thím Nhâm, sai bà ta vào thành mời bà mối, muốn trao đổi thảo thiếp với Lâm Y.

Thím Nhâm kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi thím Dương đang xem náo nhiệt. “Chẳng phải Nhị phu nhân khăng khăng từ hôn sao, thế nào lại đột nhiên thay đổi tính tình?”.

Thím Dương bĩu môi. “Lúc trước Lâm Tam nương nghèo rớt mồng tơi, Nhị phu nhân đương nhiên không muốn kết thân, hiện giờ cô ấy còn giàu hơn cả nhà họ Trương, làm sao Nhị phu nhân có thể không muốn cô ấy mau mau gả vào được?”.

Thím Nhâm tỉnh ngộ, là Phương thị nhìn ra Lâm Y có thể kiếm được tiền, muốn cưới nàng vào cửa làm cây rụng tiền cho nhà ấy. Thím Nhâm thấu hiểu nhất nỗi khổ khi nhà họ Trương suy tàn, cực kì đồng ý Lâm Y gả vào, mau chóng thay đổi cảnh ngộ trong nhà, vì thế vui vẻ phấn khởi đi vào thành.

Thím Dương theo ngay sau thím Nhâm, luồn ra cửa viện, đi phía nhà cũ, vào phòng Lâm Y báo cho nàng hay. “Tam nương tử, Nhị phu nhân chuẩn bị cầu cưới cháu vào cửa, đã sai thím Nhâm vào thành mời bà mối”.

Lâm Y căn bản không tin, nghĩ rằng thím vui đùa, bảo. “Nhị phu nhân đang chờ hết lúc giữ hiếu sẽ từ hôn, làm sao lại chủ động đến cầu cưới cháu?”.

Thím Nhâm chỉ vào bộ đồ mới trên người Lâm Y, cười tươi. “Hiện giờ cháu ăn mặc sung túc hơn nhà họ Trương gấp trăm lần, trong tay lại có ruộng, có tiền, Nhị phu nhân đương nhiên đồng ý cưới cháu vào cửa”.

Lâm Y nghĩ đến : gia sản nhà họ Trương quả thật bại không còn bao nhiêu, mà nàng lúc nào cũng có tiền vào sổ sách, Phương thị đỏ mắt tiền tài của nàng, bởi vậy đổi ý, không phải không có khả năng, nhưng chánh chủ Trương Trọng Vi không có ở đây, làm sao thành thân?

Thím Dương nghe nàng nói xong, chỉ cười. “Cháu đã quên Đại thiếu gia thành thân thế nào rồi sao? Nhị thiếu gia chỉ cần về bái đường là được, các hạng mục công việc khác, căn bản không cần thiếu gia tham dự”.

Lâm Y thiếu chút nữa quên mất, đây là Đại Tống, không phải thời hiện đại ngàn năm sau, chuyện hôn nhân ở đây trước nay chỉ có cha mẹ làm chủ, nào có phần con cái tham gia. Nếu Trương Lương và Phương thị thật sự muốn cưới nàng về làm con dâu, chỉ sợ dù Trương Trọng Vi không ở, bọn họ cũng bắt con gà trống đến bái đường với nàng. Nàng ngồi trong phòng nghĩ, Thanh Miêu đã đi tìm hiểu rõ ràng tin tức quay về, nói. “Thím Dương nghe không lầm đâu, Nhị phu nhân thật sự muốn thay Nhị thiếu gia cầu cưới Tam nương tử”. Cô nàng nói xong, thấy Lâm Y không lên tiếng, đoạn nói tiếp. “Tam nương tử vì sao rầu rĩ không vui? Đây là chuyện tốt mà”.

Thím Dương cũng nói. “Cháu và Nhị thiếu gia thanh mai trúc mã, gả qua thì có gì không tốt đâu?”.

Lâm Y nhìn thím Dương, đáp. “Lòng cháu nghĩ thế nào, thím còn không hiểu ư?”.

Thím Dương trả lời. “Tâm tư của cháu, thím sớm biết, đừng nói chi cháu, ngay cả nếu là thím, thím cũng không muốn cháu gả vào nhà họ Trương bị Nhị phu nhân giày vò”.

Lâm Y ngạc nhiên nói. “Vậy thím còn khuyên cháu gả?”.

Thím Dương ngượng ngùng cười cười. “Thím là vú nuôi của Nhị thiếu gia, đương nhiên thiên vị nghĩ cho thiếu gia”.

Thanh Miêu lặng lẽ cười lén với thím. “Tam nương tử đồng ý mà, chỉ là thẹn thùng thôi”.

Lâm Y cũng không giống các cô gái sinh trưởng ở Bắc Tống, vừa nghe đến việc hôn nhân của mình liền đỏ mặt, nàng ngẩng đầu lên. “Ta không muốn gả”.

Thím Dương nghe, đang định khuyên bảo, Lâm Y đã đứng dậy đi về phía phòng Dương thị. Dương thị vẫn như thường ngày đang gõ mõ trước bàn thờ Phật, hai mắt nhắm nghiền tụng kinh. Lưu Hà gật đầu hành lễ, đi đến trước bồ đoàn, cúi người nhẹ giọng bẩm báo. “Đại phu nhân, Lâm Tam nương đến”.

Nếu là người khác đến, Dương thị sẽ không quan tâm, chỉ có nghe thấy Lâm Y đến, bà mới gác mõ, đứng dậy chào hỏi. “Tam nương tử có việc?”.

Lâm Y nhận chén trà Lưu Hà dâng, cúi đầu không nói, Dương thị liền hiểu nàng có chuyện tư mật muốn nói, cho Lưu Hà lui ra.

Lâm Y chờ tới lúc trong phòng chỉ còn có nàng và Dương thị, mới mở lời. “Tôi từng đề cập với Đại phu nhân về việc từ hôn, không biết phu nhân còn nhớ hay không?”.

Dương thị trả lời. “Lúc trước cô muốn từ hôn là sợ Nhị phu nhân ra tay trước, hại cô mất mặt, không tìm được hộ trong sạch nào khác, có phải thế không?”.

Lâm Y nhẹ nhàng gật, đáp. “Phải”.

Dương thị cười. “Hiện giờ cô giàu có hơn Nhị phòng, bọn họ o bế cô còn không kịp, sao lại dám nói chuyện từ hôn, yên một trăm cái tâm đi”.

Lâm Y ngẩn ra. “Đại phu nhân quả là nữ Gia Cát”.

Dương thị hỏi. “Vì sao nói thế?”.

Lâm Y kể cho Dương thị tin tức thím Dương mang đến, cứng rắn nói. “Đại phu nhân giúp tôi”.

Dương thị khó hiểu. “Khó khăn lắm mới chờ được Nhị phu nhân đổi ý từ hôn, đây là chuyện tốt, cô còn bảo tôi giúp cô thế nào đây?”.

Lâm Y trả lời. “Vẫn giống như lần trước tôi nói với Đại phu nhân, đưa ra ý định từ hôn cho Nhị phòng nhà họ Trương biết”.

Dương thị giật mình, lập tức suy đoán hẳn là Lâm Y không muốn làm con dâu của Phương thị, bà khuyên nàng, không khác Thanh Miêu nói là bao : nhà ai mà chẳng có mẹ chồng, thay vì gả vào nhà xa lạ không biết tính biết nết thì chấp nhận giao tiếp với kẻ ngu dốt như Phương thị còn hơn, sợ là còn thoải mái chút. Lâm Y vừa nghe, vừa lắc đầu.

Dương thị hỏi. “Cô vẫn không muốn?”.

Lâm Y vẫn lắc đầu. “Cũng không phải”.

Dương thị thấy nàng không quả quyết phủ nhận, tâm hơi nhóm lên hy vọng, hỏi tiếp. “Vậy cô đồng ý?”.

Lâm Y đáp. “Chờ Nhị thiếu gia trở về tính sau”.

Dương thị cân nhắc một lúc, hiểu được, Lâm Y biết Phương thị tuyệt đối không chấp nhận từ hôn, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, nhưng vì sao phải đợi cho được Trương Trọng Vi quay về? Bà khó hiểu, Lâm Y lại nhất định không nói ra nguyên do, đành thôi.

Vì bà mối đang trên đường đến, Lâm Y sợ nhà họ Trương hôm nay sẽ định ra thảo thiếp, liền vội thúc dục Dương thị đi nhà mới. Dương thị đồng ý, từ Lưu Hà đỡ, đi nhà chính cách vách tìm Phương thị. Phương thị không ở nhà chính, mà đang tránh trong phòng ngủ lật rương, Dương thị thấy cửa trống không ai coi, sai Lưu Hà ho khan hai tiếng, báo cho bà ta biết.

Phương thị nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu lên, tươi cười đon đả. “Ngọn gió nào thổi Đại tẩu đến đây nha?”.

Dương thị nghĩ bụng quả đúng là nhà gặp việc vui, thím ta có lúc nào khách khí với mình như vậy đâu. Bà thấy hai rương quần áo bị lật tung lộn xộn, liền hỏi. “Thím đang tìm gì thế?”.

Phương thị cười. “Em nhớ rõ áo choàng Bá Lâm mặc lúc thành thân vẫn còn mới, đang định lôi ra giặt giũ, hồ lại”.

Dương thị biết rõ vẫn cố hỏi. “Giặt giũ, hồ cho ai mặc?”.

Phương thị đáp. “Trọng Vi cưới vợ, giặt sạch cho thằng bé mặc”.

Dương thị nói tiếp. “Là Lâm Tam nương cách vách sao?”.

Phương thị đắc ý. “Đúng vậy, thật là tiểu nương tử dịu ngoan lại có năng lực”.

Dương thị cười thầm, vị tiểu nương tử “dịu ngoan” kia đang muốn từ hôn với nhà các người đây. Bà truyền đạt lại ý tứ Lâm Y, vốn tưởng Phương thị không tức điên thì cũng cãi đổng, không ngờ Phương thị làm như chẳng nghe thấy gì, vẫn ngồi xổm xuống lục tìm áo, đầu không thèm nâng lên một chút.

Dương thị rất kinh ngạc, lại nói lại lần nữa. “Thím, Lâm Tam nương muốn từ hôn”.

Phương thị chẳng thèm để ý, phất tay. “Chuyện này cô ta nói không tính, bảo cô ta chờ đổi thảo thiếp đi, bà mối đảo mắt sẽ tới”.

Dương thị vốn chuẩn bị một trời lý do thoái thác, bực là gặp phải kẻ không nói lí lẽ, nói thế nào? Bà tự xưng có tài ăn nói không tồi, không ngờ trước mặt Phương thị chưa mở miệng đã bại, đành hổ thẹn về nhà, tới gặp Lâm Y. “Phụ sự phó thác của cô”.

Lâm Y nghe bà kể lại thái độ của Phương thị, dở khóc dở cười, về phòng sầu não. “Thế này thì làm sao mới tốt đây…”.

Thanh Miêu hỏi. “Tam nương tử thật sự muốn từ hôn? Em có một cách, chính xác để đối phó với người có chứng bệnh như Nhị phu nhân”.

Lâm Y tò mò. “Em có cách gì?”.

Thanh Miêu thừa nước đục thả câu, cười cười thần bí. “Tam nương tử chỉ cần để ý trốn đi xem trò hay là được, đối phó với Nhị phu nhân, chỉ có chiêu của em là hiệu quả”.

Lâm Y vốn định dặn cô nàng đừng dính vào, lại nghĩ đến, làm việc vô tổ chức, ai qua mặt được Phương thị. Vì thế im lặng, tùy ý Thanh Miêu.

Trước khi thái dương xuống núi, thím Nhâm dẫn bà mối đi qua cổng nhà cũ, Thanh Miêu liếc thấy vội đẩy Lâm Y. “Tam nương tử chạy trốn mau, nhìn em làm việc”.

Lâm Y nghe lời cô, ra sau nhà ẩn nấp, nhìn tình hình trong viện qua song cửa sổ. Qua một lúc, bà mối đi vào, che cái ô trên đầu, vừa đi vừa dòm ngó, đến trước cửa phòng Lâm Y, hỏi. “Lâm Tam nương ở đây phải không?”.

Thanh Miêu đứng ở cửa, không đáp, cười nói với Lưu Hà ngoài sân. “Vị đại tẩu này thực thú vị, mới tháng năm thôi đã bắt đầu bung dù rồi”.

Mặt bà mối trát một đống phấn son nhưng vẫn nhận ra sắc mặt bà ta thay đổi, bà ta đánh giá Thanh Miêu từ trên xuống dưới, thấy quần áo chất liệu không kém, mới nhịn xuống, ôn tồn hỏi lại.

Thanh Miêu thấy bà ta không có ý định đấu võ mồm, mất hứng thú, trả lời. “Lâm Tam nương đi thăm người thân rồi, không biết ngày nào mới về nhà đâu, bà chị đi về trước đi”.

Bà mối nghe xong, nhìn ra sau lưng cô thăm dò, thấy trong phòng quả thật không có ai, đành phải vòng vèo đi về, căm giận Phương thị. “Trương Nhị phu nhân chưa hỏi thăm rõ ràng liền gọi tôi đến, Lâm Tam nương kia đi thăm người thân chưa về, tôi xin đổi thảo thiếp với ai?”.

Phương thị cả giận. “Ai bịa chuyện gạt bà? Lâm Tam nương là bé gái mồ côi, người thân ở đâu ra?”.

Bà mối lúc này mới xả giận, tả lại vóc dáng cách ăn mặc của Thanh Miêu. Phương thị nghe, hận nói. “Đó là Thanh Miêu, nha hoàn hầu hạ Lâm Tam nương, con nha đầu chết dầm kia, dám phá hư chuyện tốt của ta”.

Bà mối chưa lấy được tiền thưởng, phải nịnh nọt Phương thị vài câu. “Trương Nhị phu nhân bớt giận, chờ phu nhân cưới Lâm tiểu nương tử vào cửa xong, nha hoàn của cô ta cũng là nha hoàn của phu nhân, muốn vò muốn niết còn không phải do phu nhân định đoạt”.

Phương thị thích nghe lời này, lập tức liền cười tươi roi rói, khen thím Nhâm mời bà mối giỏi. Thím Nhâm cũng ngóng trông Lâm Y sớm gả vào nhà họ Trương, góp lời. “Bà mối nhận không ra người, để tôi cùng đi”.

Phương thị nói. “Phải nên như thế, bà nhìn thấy con nha đầu Thanh Miêu, đừng quên đánh nó vài cái”.

Thím Nhâm nhớ lại Thanh Miêu từng bổ nhào vào người mình đấm đá ăn vạ, không dám lên tiếng trả lời, dẫn bà mối đi nhà cũ. Thanh Miêu đã dự đoán được Nhị phòng sẽ còn phái người tới, đang đứng dựa vào cửa, khuôn mặt ủ rũ u sầu. Thím Nhâm không để ý sắc mặt cô, tự tiến lên chào hỏi. “Tam nương tử ở đâu, tôi có chuyện vui cho Tam nương tử hay”.

Thanh Miêu giả bộ. “Tam nương tử ra ruộng cỏ linh lăng, không ở nhà, thím Nhâm có việc vui gì nói trước tôi nghe xem?”.

Thím Nhâm nhìn thái độ cô không tệ, ngờ vực nhìn bà mối, nói chuyện trao đổi thảo thiếp, cười nói. “Cô nói xem đây có phải việc vui không?”.

Thanh Miêu cười còn khó coi hơn khóc. “Vui thì vui, chỉ sợ Tam nương tử mấy ngày tới sẽ bận váng đầu, không có thời gian để ý này”.

Thím Nhâm cười ngất. “Tôi biết Tam nương tử gia nghiệp to lớn, bận rộn hơn người thường, có điều hôn nhân là đại sự cả đời, phải để chút thời gian lo lắng chứ”.

Thanh Miêu thở dài. “Ngỗng Tam nương tử nuôi gặp ôn dịch, đang sầu muốn chết, nếu thực không cứu được, chỉ sợ vốn gốc cũng không hồi được. Chúng tôi đang lo cơm không có mà ăn, làm sao còn tâm tư nghĩ đến thành thân”.

Cô nói xong, đột nhiên tỏ ra vui sướng, kéo tay áo thím Nhâm. “Ít nhiều có thím nhắc nhở, thiếu chút nữa đã quên, thành thân rồi, Tam nương tử gả vào nhà họ Trương còn lo chi ăn uống nữa?”. Nói xong dậm chân tự trách. “Tôi thật là sầu choáng váng, lập tức chạy đi báo tin vui cho Tam nương tử”.

Lâm Y sắp lỗ tiền? Khó trách Trương Lương luôn miệng bảo rằng làm gì cũng không bằng làm ruộng. Thím Nhâm nhanh chóng quay ngoắt tâm tư, theo Thanh Miêu nói, Lâm Y hẳn là lại sắp khốn cùng, đã thế, hôn sự này có còn kết hay không? Bà ta vội giữ chặt Thanh Miêu. “Thư thả cho Lâm Tam nương chăm sóc đàn ngỗng nhiễm bệnh đã, chuyện thành thân, ngày khác chúng ta nói sau”.

Bà ta nói xong, kéo bà mối lập tức quay về nhà mới. Phương thị thấy bà ta về nhanh như vậy, đoán rằng mọi sự chưa hoàn tất, mặt trầm xuống, định phát hỏa. Thím Nhâm vội la lên. “Nhị phu nhân, nghe nói Lâm Tam nương nuôi ngỗng bị bệnh, đang sầu lo lỗ vốn, chúng ta có nên chờ một chút không?”.

Bệnh? Lỗ? Phương thị ngẩn người, đột nhiên vịn ghế đứng bật dậy, kêu lên thảm thiết. “Ai da ngỗng của ta!”. Bà ta sợ năm mươi con ngỗng kết phường nuôi với Lâm Y bị thiệt, liền tạm thời quên mất chuyện cầu thân, cũng không quản tiền thưởng cho bà mối, vội vàng chạy ra ruộng cỏ linh lăng.

Bà mối gặp chủ nhân bỏ chạy, liền đòi thím Nhâm tiền lộ phí. Thím Nhâm trợn tròn con mắt. “Bà đi tôi cũng đi, đòi lộ phí cái gì?”.

Bà mối cả giận. “Hay cho nhà họ Trương các người tự nhận là giàu có, ở căn nhà to như vậy mà không biết nửa điểm quy củ, bà mối tới cửa đương nhiên phải thưởng tiền”.

Thím Nhâm thở dài. “Dẹp đi, giàu có cái gì, chỉ sáu mươi mẫu ruộng cũng coi là giàu có? Căn nhà này do Đại thiếu phu nhân xây, Nhị phu nhân làm gì có năng lực đó”.

Bà mối không có hứng thú nghe thím Nhâm kể lể, khăng khăng nắm tay áo bà ta đòi tiền thưởng. Thím Nhâm vội la lên. “Tôi chỉ là người hầu, bà bám riết lấy tôi làm gì, muốn tiền thì đi tìm chánh chủ mà đòi”.

Phương thị ra ruộng cỏ linh lăng, Trương Lương ở trong phòng Đông Mạch, không ai dám đi quấy rầy, làm sao tìm chánh chủ? Bà mối cũng thuộc hạng hạ đẳng, không lấy được tiền liền đặt mông ngồi ngay cửa, tuyên bố. “Các người không trả tiền, ta ra ngoài truyền khắp nơi xem nhà các người có ai dám đến làm mai nữa không”.

Lí Thư ở trong phòng nghe thấy, vội hỏi thím Chân xảy ra chuyện gì, thím Chân đóng chặt cửa, đáp. “Đừng để ý, bọn họ ngày nào không nháo không sống yên”. Lí Thư hiện giờ chỉ ngóng trông Trương Bá Lâm trở về, thật sự không muốn để ý chút việc lặt vặt, nghe vú nuôi nói như vậy cũng bỏ qua không đề cập tới.