Lí Thư ngạc nhiên. “Tại sao nói vậy?”.

Thím Chân cười. “Thanh Liên là thông phòng, Đại thiếu gia làm việc này cho dù Đại thiếu phu nhân biết thì có làm sao, nhưng thiếu gia lại một lòng gạt thiếu phu nhân là vì cớ gì?”.

Lí Thư suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hiểu được, khóe miệng vốn sầu xuống cũng nhoẻn lên. Thím Chân thấy Lí Thư đã nghĩ thông, lấy ra một gói trong hộp, nắm trong tay, lặng yên lui ra ngoài. Lí Thư biết bà sẽ làm việc thỏa đáng, an tâm nhắm mắt lại, ngủ một lát. Cơm chiều xong, thím Chân báo lại. “Đại thiếu phu nhân, Thanh Liên đã cơm nước xong, tôi gọi nó đến hầu hạ?”.

Lí Thư nghe thế liền biết thím Chân đã cho thuốc vào cơm của Thanh Liên, sự tình hoàn tất, cô cũng mừng rỡ hân hoan, nói. “Đêm nay Cẩm Thư hầu hạ đi, cho Thanh Liên cùng Đại thiếu gia”.

Cẩm Thư hiểu được bên trong tất có lý do, bởi vậy không ghen tị, chủ động nói. “Nô tỳ đi nói cho Thanh Liên, không cần mệt thím Chân”.

Trương Bá Lâm nhớ tới phen tình cảm mãnh liệt ban ngày, nội tâm có chút mong chờ, nhưng trên mặt thần sắc như thường, làm bộ để mặc cho Lí Thư an bài. Đến lúc lên đèn, Lí Thư bảo rằng cần nghỉ ngơi, nói Trương Bá Lâm đi khoang thuyền của Thanh Liên, Trương Bá Lâm vẫn nói. “Ta vẫn không đi, ở lại cùng em”.

Lí Thư đẩy anh ta. “Đừng giả vờ giả vịt, mau nhanh đi qua đó”.

Gặp ngay đúng lúc Lâm Y đến thăm Lí Thư, nghe thấy bọn họ nói chuyện, che miệng mà cười, Trương Bá Lâm hơi ngượng, vội chào hỏi một câu “Em dâu mời ngồi”, đứng dậy đi mất.

Lí Thư đang ngồi tựa vào bên cửa sổ, thấy Lâm Y đến liền đứng dậy, Lâm Y bước lên vài bước ngăn lại. “Không phải người ngoài, Đại tẩu mau nằm xuống, bằng không em đi đấy”.

Lí Thư thật là mệt, cũng không cố kị nghi thức xã giao, lại nằm xuống, nói. “Hôm nay nôn ra một hồi, thật là mệt mỏi, thím Chân nói những ngày khổ sở còn ở phía sau, lòng ta vẫn còn dọa đến hoảng”.

Lâm Y cười. “Em nghe Đại phu nhân nói, nôn ọe dữ là vì mang thai con trai, đứa bé nghịch ngợm thích làm ầm ĩ”.

Lí Thư nghe xong rất vui mừng, cười trả lời. “Em dâu nói thật là mát tai”.

Lâm Y chỉ vào cửa, kì quái hỏi. “Vừa rồi Đại ca muốn ở lại với Đại tẩu, sao Đại tẩu lại đuổi Đại ca ra ngoài?”.

Lí Thư đuổi anh ta, một là vì giữ thai, hai là vì giữ cái danh hiền lành, nhưng cô không muốn nói ra, chỉ đáp. “Ta có bầu, sợ hầu hạ quan nhân không chu toàn, bởi vậy bảo quan nhân đến khoang của Thanh Liên”.

Lâm Y hơi sững sờ, thật lâu sau mới khen một câu. “Đại tẩu thật hiền lành”. Nàng quay về khoang nói với Trương Trọng Vi. “Đại tẩu có bầu, lại nôn ọe, vốn là vất vả, khó được Đại ca có lương tâm muốn ở bên cùng chia sẻ, Đại tẩu lại đẩy ra ngoài, nếu là em, em làm không được”.

Trương Trọng Vi đang đề bút viết văn, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi. “Đã biết sẵn là em làm không được, ta cũng không dám nghĩ muốn”.

Lâm Y cười. “Biết là tốt rồi, nếu chàng biến thành người như Đại ca, ta thà ném chàng xuống sông Trường Giang cho bớt việc”.

Trương Trọng Vi thầm nghĩ : bảo em không được nhắc đến hai chữ ‘ly hôn’, em liền đổi cách ném ta xuống sông Trường Giang, thật là đủ ác, vì thế gác bút, tiến đến phạt nàng, cù léc hai bên nách, nhưng Lâm Y không sợ nhột, đành phải đổi xuống bên hông. Lâm Y đẩy chàng. “Đừng nháo, nếu rảnh như vậy, khuyên khuyên Đại ca săn sóc Đại tẩu nhiều hơn, đừng lúc trước ân ân ái ái, nay không thể hầu hạ nữa lại quăng ra sau đầu”.

Trương Trọng Vi mỉm cười hỏi. “Em vừa nói là Đại tẩu đẩy Đại ca ra ngoài, không phải Đại ca không muốn ở lại, cái này bảo người ta khuyên làm sao?”.

Lâm Y nghĩ nghĩ, cũng cười. “Thật không hiểu Đại tẩu nghĩ thế nào nữa, cái danh hiền lành quan trọng như vậy sao? Đổi lại là em, mặc kệ bị nói thành người đàn bà đanh đá cũng không cho quan nhân hai lòng”.

Trương Trọng Vi cười nhéo má nàng. “Em làm như ai cũng giống em?”.

Lâm Y liếc trắng một cái, tự đi trải giường, Trương Trọng Vi quay về trước bàn viết cho xong bài văn, hai người cởi áo đi ngủ không đề cập tới.

Lại nói đến Cẩm Thư, đoán được Lí Thư động tay chân với Thanh Liên, vì thế khắp nơi giả bộ hào phóng, khiêm nhượng vô cùng, nhưng Trương Bá Lâm không giống người bình thường, anh ta không thích tuýp hiền lành ngoan ngoãn, ngược lại ưa kiểu ghen tuông khi yêu như Thanh Liên hơn, vì anh ta hảo món này, dần dần cắt lượt luân phiên đổi cũng biến thành mười ngày có tám chín ngày là Thanh Liên ấm giường, chỉ có một hai ngày là ở cùng Cẩm Thư. Cẩm Thư cũng đến ấm ức với Lí Thư, nhưng thứ nhất Lí Thư đang nôn nghén dữ dội, không lòng dạ nào quan tâm cô ta, thứ hai là Lí Thư ngại cô ta ngu dốt, không giữ được lòng đàn ông, bởi vậy bảo rằng việc này người ngoài không thể nhúng tay, tự bản thân cô ta đi tranh đi.

Ba chiếc thuyền xuôi ven sông, một đường trải qua các châu Gia, Hỗ, Du, Trung, mắt thấy sắp ra khỏi Tứ Xuyên, Trương Trọng Vi lại ngã bệnh, tuy rằng không phải bệnh gì nặng, chỉ hơi nóng sốt một chút, nhưng mọi người vẫn hoảng, trải qua thương lượng, quyết định ngừng tàu ở bến Tiếp Châu, mời lang trung đến bắt mạch.

Trước khi thuyền cập bến, Trương Trọng Vi vẫn nhắc. “Không phải bệnh gì nặng, đừng vì ta mà chậm trễ hành trình”.

Lâm Y ban đầu còn mềm giọng khuyên nhủ, khuyên mãi không được, mất kiên nhẫn, chỉ cần chàng lên tiếng lập tức nói. “Im lặng, ta không muốn tuổi trẻ thủ tiết”.

Nếu nói Trương Bá Lâm yêu nhất nương tử ghen tuông, thì Trương Trọng Vi yêu nhất nương tử phát giận, tuy rằng bị mắng chỉ biết giương mắt nhìn, nhưng trong lòng lại ngọt như mật, cảm thấy trên đời này chỉ có nương tử quan tâm đến mình nhất. Chạng vạng hôm đó thuyền đến Tiếp Châu, Lâm Y nhờ Lí Thư phái người hầu đi mời lang trung, nhưng Trương Bá Lâm lo lắng, tự mình rời thuyền tìm đến y quán lớn nhất thành, mướn cáng tre nâng lão lang trung đến tận thuyền.

Lang trung chẩn mạch cho Trương Trọng Vi, xem xét ngày tháng nói gì đó, mọi người nghe không hiểu, chỉ hiểu câu cuối cùng. “Chi bằng uống thuốc, mỗi ngày mời lang trung đến bắt mạch”.

Trương Bá Lâm mời lang trung sang khoang cách vách kê đơn thuốc, Trương Trọng Vi xốc chăn lên, xoay người xuống giường, nói. “Cái gì mỗi ngày đến bắt mạch, chẳng qua tham lam tiền chẩn bệnh thôi”.

Chàng không thèm để ý bệnh tình của mình, nhưng mọi người trong phòng từ Trương Đống đến Lâm Y đều rất quan tâm, không nghe chàng giải thích, Lâm Y tiến lên ấn chàng nằm xuống đắp chăn, quay về nói. “Hay là dừng lại ở Tiếp Châu thêm mấy ngày, chỉ là sợ chậm trễ Đại ca vào kinh nhậm chức, thật sự băn khoăn”.

Phương thị thật sự xót Trương Trọng Vi, vội nói. “Anh em ruột thịt, ai so đo thứ này, cứ ở thêm mấy ngày, chờ Trọng Vi hết bệnh lại lên đường”.

Theo pháp luật mà nói, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi bây giờ là đường huynh đệ*, bởi vậy Dương thị bất mãn cách nói của Phương thị, nhưng tình cảnh này nếu phải bác khó tránh khỏi bị xem là cố tình gây sự, bởi vậy bà không lên tiếng, còn cảm tạ Phương thị. “Vậy chúng ta tạ ơn em dâu”.

*Đường = họ hàng bên nội. Biểu = họ hàng bên ngoại.

Phương thị thầm nghĩ tôi quan tâm người nhà của tôi cần gì Đại tẩu cảm tạ. Bà ta không giống Dương thị có thể nhẫn nhịn, trên mặt lập tức lộ rõ sắc, Lâm Y quan sát không khí có vấn đề, vội nhéo Trương Trọng Vi một cái, Trương Trọng Vi bị đau, ôi một tiếng, Lâm Y giả bộ lo lắng lo lắng, hỏi. “Chỗ nào khó chịu, có phải lại đau đầu không, mau nằm xuống, em sai người xuống bếp sắc thuốc”.

Phương thị tin là thật, vội nói. “Ta đi, ta đi”. Nói xong chân không chạm đất ra khỏi cửa, đến chỗ Trương Bá Lâm lấy đơn thuốc.

Dương thị tâm tình phức tạp, cũng không biết tỏ thái độ gì, ngay cả lời nói thân thiết cũng quên, vẫn là Trương Đống lên tiếng. “Nhị lang đã không khỏe, chúng ta ngày mai lại đến, nếu thiếu người hầu, kêu Lưu Hà đến hỗ trợ”.

Lâm Y nói dạ, thay Trương Trọng Vi tạ ơn phụ thân mẫu thân, tiễn bọn họ ra cửa. Trương Trọng Vi đợi bọn họ vừa đi, liền kêu lên. “Nương tử, ta đang bị bệnh em còn nhéo ta”.

Lâm Y không để ý đến chàng, tự mình cảm thán. “Rốt cuộc cũng là mẹ ruột, Nhị phu nhân đối xử với chàng thật tâm thật lòng, không hề giả dối một chút”.

Trương Trọng Vi hơi trầm xuống, thật lâu sau nói. “Dù vậy ta cũng không thể hiếu kính bà”.

Lâm Y đã lâu lắm không cảm nhận được tình mẹ ấm áp, thấy người khác như vậy, trong lòng hâm mộ, cũng cảm động nữa, nói. “Sao không hiếu kính được, cháu trai hiếu kính thím, chẳng lẽ người khác nói ra nói vào?”.

Trương Trọng Vi cảm kích giấu cũng không giấu được, đứng dậy ôm chặt lấy nàng, giọng nói run run. “Chỉ có em hiểu ta”.

Qua nửa canh giờ, Phương thị tự mình bưng thuốc đến, không nhờ người ngoài, kiên nhẫn thổi nguội, múc cho Trương Trọng Vi uống, khiến Lâm Y đứng bên lại cảm động lần nữa.

Mặc dù phải dừng lại ở Tiếp Châu mấy ngày, nhưng vì tiết kiệm chi tiêu, mọi người đều ở trên thuyền, không ngờ Lí Thư nôn nghén càng lúc càng trầm trọng, sóng đánh thân thuyền hơi chông chênh một cái, cô liền muốn ói, Trương Bá Lâm chịu không nổi, đành phải thương lượng với mọi người. “Hay chúng ta chuyển lên bờ ở mấy ngày?”.

Phương thị là người đầu tiên trả lời. “Ở mấy ngày không thành vấn đề, nhưng chúng ta không có tiền”.

Trương Lương liếc bà ta một cái, ý rằng con dâu muốn ở, chẳng lẽ bắt bà trả tiền? Bọn họ rốt cuộc làm vợ chồng nhiều năm, Phương thị hiểu ánh mắt ông ta, gật đầu. “Thôi chúng ta dời lên bờ ở mấy ngày vậy”.

Trương Bá Lâm thấy bà ta đồng ý, lại hỏi Trương Đống và Dương thị. Bọn họ phiêu bạc trên sông không ít thời gian, Trương Đống và Dương thị đều cực muốn lên bờ ở mấy ngày, nhưng bất hạnh trong tay không có tiền, liền lắc đầu. “Chúng ta ở trên thuyền thôi, các người chuyển đi khách điếm là được”.

Trương Bá Lâm hiểu bọn họ khó xử tiền bạc, mới nói. “Ngày ấy cháu đi mời lang trung, nhìn thấy bên cạnh có dịch quán, không bằng chúng ta đến đó ở?”.

Trương Đống và Dương thị vui mừng nói. “Như thế vừa hay, chúng ta đều chuyển đi ở mấy ngày”.

Thỏa thuận xong, mọi người quay về khoang chuẩn bị hành lí đơn giản, Dương thị sai Lưu Hà đi thông báo cho Trương Trọng Vi và Lâm Y, khó khăn mới được lên bờ một lần, cả hai đương nhiên vui, gật đầu đồng ý.

Không bao lâu sau, hành lí chuẩn bị xong, Trương Bá Lâm dìu Lí Thư, Lâm Y đỡ Trương Trọng Vi, hai phòng đi về dịch quán. Không ngờ tới nơi, dịch quán tuy có, nhưng rách nát không chịu nổi, Lí Thư kiên quyết không chịu ở nơi đó, vì thế Trương Bá Lâm lại phải thương nghị lại, ngượng ngùng nói với Trương Đống và Dương thị. “Bá phụ, bá mẫu, nơi này thoạt nhìn giống như đã lâu chưa ai ở, chung quanh đầy tro bụi, cửa sổ đóng mạng nhện, chúng ta đi khách điếm ở vậy?”.

Dương thị và Trương Đống liếc nhau, cực kì khó khăn mở miệng. “Các người đi ở đi, chúng ta quay về thuyền”.

Lâm Y biết bọn họ chỉ là không có tiền chứ thật ra vẫn muốn đến khách điếm ở, mới nói. “Trọng Vi phải dưỡng bệnh, chúng ta cũng ở khách điếm mấy ngày đi, vừa vặn con dâu có mang theo tiền”.

Phương thị cũng nói. “Ở khách điếm mời lang trung cũng tiện”.

Tất cả mọi người đồng ý, còn có người chấp nhận bỏ tiền, Dương thị có thể nói gì nữa, liền nhìn Lâm Y cảm kích, theo đoàn người đi vào trong thành.