Pháp sư ngôn linh x hiệp sĩ trọng kiếm

Thiết lập bệnh Hanahaki.

(Bệnh Hanahaki: Một căn bệnh sinh ra từ những mối đơn phương; lồng ngực của người bệnh sẽ sản sinh ra những cánh hoa và tự giải phóng chúng ra theo đường miệng – như nôn, hoặc ho, trong suốt thời gian bị giày vò trong thứ tình cảm không bao giờ được hồi đáp ấy.)

—–

1.

Hiệp sĩ trọng kiếm Vương Hổ và Pháp sư ngôn linh Trình Nhiên là một cặp cộng sự phiêu lưu lạ kỳ. Trên thực tế, đa số những ai lần đầu gặp họ đều kinh ngạc – Dù sao hai người này nhìn từ ngoài vào thì đúng kiểu đại bác bắn cũng không tới!

Ôi, nói tóm lại, hai người bọn họ cùng đi phiêu lưu tại vùng đất thần bí này.

2.

Tình huống với Trình Nhiên:

Trình Nhiên có một bí mật, y thích Vương Hổ.

Tuy y luôn nói với bên ngoài là y thích kỵ sĩ cao lớn đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, lương một năm 100 vạn đồng vàng, nhưng tình yêu vẫn đến thật bất ngờ.

Trình Nhiên không phải người giỏi nói mấy lời yêu thương. Tuy rằng là một pháp sư linh ngôn, trong lúc chiến đấu y có thể một phút niệm 800 câu thần chú nhưng để y nói mấy chữ như”Tôi thích anh” hay là “Tôi yêu anh” thì còn khó hơn lên trời.

Phương thức biểu lộ tình cảm độc đáo của y là khi Vương Hổ rút kiếm cười với y, y sẽ quay đầu, làu bàu nói, “Cũng chỉ có vậy!”

Đồ kiêu ngạo.

Một sáng mai bình thường vô cùng, lúc Trình Nhiên tỉnh dậy cảm thấy không được thoải mái — Cổ họng ngứa ngứa, còn thấy từng cơn buồn nôn ập tới.

Ốm… rồi?

Chắc không phải.

Trình Nhiên uống một bình thuốc nhưng tình hình không có chuyển biến tốt lên là mấy.

Hôm nay còn có nhiệm vụ, chờ xong nhiệm vụ thì tới gặp Thánh Mungo xem thử sao vậy. Trình Nhiên thầm nghĩ trong lòng.

3.

Nhiệm vụ ngày hôm nay là đi thu thập chân của nhện tám chân.

Ngay khi trận đấu chuẩn bị vào hồi kết thúc, một con ma ưng ẩn mình trên ngọn cây cao rít lên nhào về phía Trình Nhiên. Trình Nhiên đang niệm chú nên không kịp tránh né, chỉ thấy một thanh kiếm lớn từ xa đẩy y ra — Mỏ ma ưng đâm vào cơ bắp rắn chắc, máu thịt tung tóe.

Trình Nhiên không ngừng miệng, pháp trượng đưa qua vai Vương Hổ nhắm chuẩn vào ma ưng. Sau khi một tia sáng lóe lên, ma ưng rơi xuống.

Tan thành tro bụi.

Trình Nhiên bị Vương Hổ đè dưới người, cảm thấy dòng máu tươi ấm nóng không phải của mình chảy xuống gò má. Y vội vàng chống người dậy, đẩy Vương Hổ ra rồi niệm chú trị liệu với vết thương của gã, lại cuống quít lấy hai bình thuốc đỏ từ trong túi —

“Ai kêu anh bảo vệ tôi hả đồ ngốc. Tự tôi cũng đánh được mà!”

Vương Hổ gãi gãi cái đầu húi cua của mình, nụ cười có ý trêu ghẹo: “Theo bản năng mà nhào qua thôi….”

Trình Nhiên tức không nói nổi, chỉ thấy hình như có vật gì đó muốn từ trong họng chui ra. Y muốn quay đi mà không kịp.

Thế là Trình Nhiên nôn ra… một đóa hoa.

Một đóa hoa nhỏ màu tím sẫm.

4.

Đóa hoa đó như mở nắp một chiếc hộp kỳ diệu. Từng đóa hoa liên tiếp từ trong miệng Trình Nhiên chui ra.

Cẩm chướng, bách hợp, hoa nhài, hoa hồng, lan dạ hương….. Trình Nhiên dường như biến thành một vườn hoa di động.

“Nếu có thể đem đi bán….. hẳn là có thể lời một khoản lớn nhỉ?” Một giọng thanh niên trong trẻo thu hút sự chú ý của Trình Nhiên, nhưng lại thấy cái đầu nhuộm vàng của thanh niên bị Vương Hổ gõ mạnh một cái — “Ông đây tới đây không phải nghe chú mày con mẹ nó nói mát!”

Vương Hổ bị Trình Nhiên không ngừng nôn ra hoa dọa sợ, chẳng quan tâm vết thương của mình, kéo Trình Nhiên chạy tới công hội ma pháp sư trong thành.

Cậu thanh niên là đàn em ngày trước của Vương Hổ, Vương Hổ luôn gọi cậu ta là Lão Tam, nghe nói vì Lão Nhị có ý nghĩa khác. Lão Tam giờ đang là học trò học việc của người quản lý công hội, phụ trách đón tiếp bọn họ.

Người quản lý tóc đen mắt đen giống Trình Nhiên, là một ma pháp sư cổ quái tà khí phóng đãng. Tay hắn cầm một bông hoa cúc dại, có chút thất vọng lên tiếng: “Tôi còn tưởng bệnh gì, đây là bệnh hanahaki.”

“Hanahaki….?” Trình Nhiên hỏi.

Vương Hổ cũng hỏi tiếp, “Phải chữa trị thế nào?”

“Bệnh Hanahaki xuất hiện ở người trong lòng có người thầm mến nhưng không thể thổ lộ, vì buồn rầu nên mới liên tục nôn ra hoa. Nếu còn không nhanh tỏ tình với người mình yêu thì người đó sẽ chết.”

Ma pháp sư xoay cành hoa, “Biện pháp chữa trị ý hả, đơn giản thôi, chụt một cái để hai người cùng nôn ra hoa là được rồi!”

Hắn cười cười: “Nhanh đi hôn người cậu yêu đi!”

5.

Ra khỏi công hội, Vương Hổ hơi trầm mặc. Trình Nhiên còn đang trong tình trạng khởi động máy, có lẽ phương pháp chữa trị lạ kỳ kia đã khiến y cảm thấy đón đánh của xã hội đối với kẻ kiêu ngạo.

Sau một lúc lâu, Vương Hổ lên tiếng:”Cậu thích ai?”

Thấy Trình Nhiên không có phản ứng gì, Vương Hổ như Sherlock Holmes nhập hồn điều tra: “Tóc vàng mắt xanh cao lớn đẹp trai, là đội trưởng đội kỵ sĩ?”

Vẫn không đáp lại, gã hỏi tiếp: “Thành chủ?”

Giọng điệu gã càng ngày càng chua, “Cậu còn không đi tỏ tình là anh ta sẽ chết đấy!”

Câu này dường như khiến Trình Nhiên chấn động lớn.

6.

“Vương Hổ.”

“Làm sao?”

“Cúi đầu.”

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Mặt Trình Nhiên đỏ bừng, ánh hoàng hôn phủ lên mặt y một tầng ấm áp.

Y mở miệng, tiếng nhỏ như muỗi vo vẻ: “Thích anh.”

Tuyệt đối không thể để anh chết.

Cả thế gian này, thích nhất chính là anh.

Tuy anh không đẹp trai, không có tóc vàng mắt xanh, mỗi lần làm nhiệm vụ chỉ thu được 50 đồng bạc, vũ khí cũng chỉ có một thanh kiếm dày lớn.

Nhưng cả thế giới này chỉ có mình anh sẽ trong lúc nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là cản cho tôi.

Thế nên tuyệt đối không thể để anh chết, tỏ tình chỉ cần dũng cảm một chút là có thể nói ra lời.

Trình Nhiên ngẩng đầu. Y lấy trên mặt Vương Hổ là một nụ cười thật lớn, thật rực rỡ. Sau đó, Trình Nhiên bị ôm chặt vào lòng. Hơi thở nóng nóng của Vương Hổ phả lên cổ làm y ngứa ngứa.

Nhưng y cũng ôm gã thật chặt.

Dưới ánh hoàng hôn, hai đóa hoa hồng rực lửa rơi xuống đất.

Như là tình yêu.

7.

Tình huống với Vương Hổ:

Vương Hổ bắt đầu nôn ra hoa.

Trình Nhiên không nói gì nhưng trong lòng lo lắng vô cùng, kéo Vương Hổ tới công hội ma pháp sư.

8.

Ồ….. Bệnh Hanahaki.

Ầu? Phải hôn.

Lời rồi!!!

9.

Thế là Vương Hổ hôn một cái thật đã.

Chữa được bệnh lại thuận tiện kiếm được cậu bạn trai.

Đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng.