Triệu Tín Lương mặc dù biết hai huynh muội họ cùng người khác đánh nhau, nhưng không có biết còn liên lụy đến Triệu Hoằng Nhân, cho nên Dương thị bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng không nói không rằng liền mắng hắn, cũng chọc giận Triệu Tín Lương hắn.

“Ngươi không có việc gì thì trở vào trong nhà, đừng có ở trước mặt ta mà kêu la, đừng cho là ta không biết ngươi mỗi ngày không có việc gì làm liền đi bới móc, châm ngòi chuyện người khác!” Triệu Tín Lương từ sáng đến giờ đã rất chán ghét chuyện vợ chồng lão tam cùng Dương thị lấy chuyện Lã thị ra mà bàn luận.

“Ôi chao, ôi chao, đại ca, huynh như vậy là làm sao!” Triệu lão tam thấy vợ mình đưa mắt ra hiệu, liền khẽ đẩy Triệu Tín Lương, lời nói cũng mang theo oán trách. “Chuyện này còn chưa rõ ràng gì, huynh như thế nào lại đi mắng người ta, buổi sáng chuyện kia…” (J: OMG, hai bác này làm con bái phục, trình độ vô sỉ đúng là cực phẩm)

“Đệ câm miệng lại cho ta! Người nào còn không biết rõ liền đi mắng chửi người? Tại sao đệ không nói vợ đệ đang mắng chửi ai kìa!” Triệu Tín Lương cả người không khỏi phát run, làm cho Triệu lão tam hoảng sợ một trận.

” Ai yêu, cuộc sống như thế này sao có thể vượt qua à!” Dương thị vỗ đùi một cái, mông cũng đặt lên đất, đôi tay nàng không ngừng đánh vào ngực kêu gào lên, “Hoằng Nhân đầu bị đánh có một lỗ thủng đấy, máu chảy ra không ngừng, về sau chẳng phải còn lưu lại cái bệnh gì không tốt à! Đều tại hai cái hài tử kia đi gây họa, ta đây không trách chúng thì trách ai!”

“Được rồi vợ lão tam!” Phương thị một mặt an ủi hai người con trai, một mặt cau mày nhìn Dương thị nói, “Con như thế này là bộ dạng gì nữa, nhanh đứng lên đi, có chuyện gì thì cứ tìm hiểu rõ rồi cùng mọi người thương lượng vẫn không muộn, con ồn ào như vậy là muốn người ngoài thấy chuyện cười nhà chúng ta đúng không!” Phương thị mặc dù là một thôn phụ nông gia, bà cũng không có giống như Dương thị mà ngồi dưới đất vỗ đùi vừa khóc vừa hét giống như hát tuồng vậy, khiến người ngoài nhìn vào không phải nói mấy câu thật khó nghesao, đúng là mất mặt.

Dương thị cũng mắt điếc tai ngơ, chỉ ngồi dưới đất khóc kêu, đem tình hình Triệu Hoằng Nhân đang ở trong phòng vừa khóc vừa nói ra ngoài.

Triệu lão tam vừa nghe đến con trai bảo bối của mình bị nện một cái có lỗ thủng trên đầu, mặt lập tức vàng lại, bị dọa cho trắng bệch ra! Bước chân nhanh về phía trước nhìn Dương thị dò hỏi: “Bà, bà là đang nói cái gì, con trai của ta là làm sao!”

“Ta không muốn sống nữa!” Dương thị nhìn lên thấy chồng mình đang đứng bên cạnh nhìn, liền khóc rống lên muốn rung cả trời, cổ họng kêu đến muốn khàn khàn.”Bản thân ông mau vào xem một chút, con trai chúng ta chảy thật nhiều máu à!”

Triệu lão tam vừa nghe xong, trong bụng trầm xuống, liền buông Dương thị ra, nhấc chân chạy vào phòng. Trong phòng, Triệu Hoằng Nhân nghiêng ngã ở trên giường nói lầm bầm với Phương thị, thấy cha mình đi vào, trong lòng cảm thấy ủy khuất, oa một tiếng liền khóc lớn. Nước mắt nước mũi lộp bộp rơi ra, cả khuôn mặt đều lấm lem.

Ngoài phòng, da đầu Triệu Tín Lương tê dại, nhìn xem hai đứa con của mình, lại nhìn thấy Dương thị khóc trời đập đất om sòm, huyệt Thái Dương đột nhiên nhảy lên, tay nắm chặt thành đấm.

Lão đầu tử dựa theo lời của Dương thị cũng biết rõ được sự tình, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi. Hai đứa nhỏ này, một đứa tuy còn nhỏ nhưng trưởng thành sớm, lại vô cùng lễ phép, một đứa thì nhu thuận đáng yêu, làm người ta không khỏi ưa thích, ngày thường ông đều đau lòng hài tử mà đối xử với chúng đều bình đẳng như nhau, chung quy lại càng thêm thương yêu với hai đứa nhỏ này hơn, cũng không phải ông thiên vị, chỉ là hai đứa nhỏ này làm người ta đau lòng thay thôi.

Bây giờ đột nhiên biết được hai huynh muội lấy đá ném trúng đầu Triệu Hoằng Nhân, làm nó bị thương ngay đầu, lão đầu tử trong lòng càng không thể nào tin được!

“Chờ một chút.”Triệu lão gia tử thoắt cái xuất ra khí thế của một nhất gia chi chủ, chủ trương đại cuộc, “Việc này chắc chắn là hiểu lầm, ta cảm thấy không đúng lắm, nếu nghe lời nói tùy tiện của vợ lão tam chẳng thà nên nghe lời giải thích của bọn nhỏ đi, mọi người trước đừng hoảng hốt.” Lại nghiêng đầu nhìn bạn già của mình, “Xảy ra chuyện lớn như thế này, sao bà không cho người chạy ra ruộng nói với ta một tiếng chứ, hiện tại Hoằng Nhân như thế nào rồi, chúng ta bây giờ không cần so đo gì nữa, nhanh chóng đưa hài tửđến tìm lão Ôn đi, để lão ta nhìn xem như thế nào!” Lão Ôn là lang trung duy nhất trong thôn, ông ta tên thật là Triệu Hiếu Ôn, mọi người quen gọi ông là lão Ôn.

“Ta đã rửa vết thương và băng bó cho nó rồi, lúc nãy tính toán đưa nó đi gặp lão Ôn, đúng lúc lão đại định đánh hài tử, các người còn ở trong ruộng chưa về kịp. Bất quá, mọi người hãy yên tâm, vết thương đó ta cũng xem rồi, không sâu lắm, chẳng ảnh hưởng gì đến bên trong.” Lời nói của Phương thị khiến lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, lại nghe thấy giọng nói như ý của Triệu Tín Lương:

“Bất kể như thế nào đi nữa, trước tiên cho Hoằng Nhân chữa trị hết rồi nói.”

Vào giờ phút này, tâm trạng của hắn cũng bình ổn xuống, trở lại là một Triệu lão đại của ngày thường.

Triệu lão tam cũng vừa lúc ôm Hoằng Nhân đi ra, ngày cũng dần kết thúc, cho tới khi trời gần tối, khắp nới trong không khí đều mang khí lạnh ẩm ướt.

Triệu Tương Nghi dựa vào trong lòng Phương thị, lạnh run lên, mới vừa rồi bị Triệu Tín Lương đánh vài cái, cổ tay bắt đầu ẩn ẩn đau, thêm nữa là buổi tối trời dần chuyển lạnh, thân thể nhỏ của nàng dựa càng chặt hơn.

Nhìn đến đại ca nàng, trên mặt, cổ và tay, khắp nơi đều là vết đỏ dọa người, cũng không biết trên lưng và chân có nhiều hơn không… Lần này xem ra Triệu Tín Lương hạ thủ rất tàn nhẫn.

Triệu Tương Nghi cũng không rõ lắm cuộc sống của bọn họ ngày trước ra sao, nhưng trùng sinh đã hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên nàng thấy Triệu Tín Lương đỏ mắt mắng chửi người mù quáng như vậy.

Chờ mấy người lớn ôm Triệu Hoằng Nhân đến cho lão Ôn xem trở về, chỉ nói vết thương trên đầu Triệu Hoằng Nhân chỉ là ngoài da, không có tổn hại gì, điều dưỡng vài ngày rồi sẽ tốt, Dương thị vốn không chịu bỏ qua chuyện này.

Sau khi đã ăn cơm tối, Dương thị lại ngồi dưới đất tiếp tục khóc, rước lấy không ít thôn dân mới ăn cơm xong nhàn rỗi không có việc gì làm đến xem, mọi người nhiệt tình hưng phấn xem kịch, Dương thị càng thêm dũng cảm một chút, thẳng đem cổ họng khàn khàn gào thét đến cực hạn, cảm giác tê tâm phế liệt mới chịu bỏ qua.

Chỉ nói Triệu gia hai lão đầu bất công, chỉ biết đau lòng cho hai đứa con nhà lão đại, không quan tâm đến mẹ con nhà nàng. Nhất thời lại mắng cái nhà này không công bằng, cuộc sống bây giờ của nàng không cách nào vượt qua được rồi, nhi tử của nàng bị đánh đến đầu cũng chảy máu, còn hai hài tử gây chuyện kia cũng chỉ bị mắng thôi, cũng không làm gì khác. Thâm độc hơn nữa, lại đem chuyện Lã thị nói ra, ám chỉ là hai đứa con không có mẹ dạy…

Mỗi hành động tiếng nói mơ hồ lộ ra chút ý tứ, Phương thị ở một bên nhìn thấy, ánh mắt tức giận muốn đỏ lên, bà cùng Triệu lão gia tử, cả hai đều muốn một gia đình hòa thuận, tuổi cũng không tính là già rồi, nên định đợi thêm vài năm nữa, đợi cho đến khi hôn sự của con gái út Triệu Nguyệt Cầm xong xuôi đã… sau đó mới thương lượng cho ở riêng.

Mà mấy năm nay, Dương thị đều đem chuyện nhỏ nhặt trong nhà này đem ra nói với người khác, gì mà cuộc sống không vượt qua được, ý tứ chính là muốn được ở riêng.

Các thôn dân vốn đến xem náo nhiệt bị Triệu lão nhị ra mặt nói vài câu liền giải tán, chuyện này Triệu lão nhị vốn là người ngoài cuộc, nhưng từ trước đến nay Triệu lão nhị đều rất thân với Triệu Tín Lương, ông cũng không nhịn được cái tính nói không có đạo lí của Dương thị, sau khi dụ dỗ giải tán được ngoại nhân ông liền hướng Dương thị khuyên vài câu: “Ta nói này đệ đệ và đệ muội, lão Ôn cũng nói vết thương của đứa nhỏ không đáng ngại gì, cũng không cần dùng đến thuốc, chỉ nói dược thảo mà mẹ đã dùng kia rất hiệu quả, bảo đảm đều tốt, không lưu lại bệnh căn. Muội còn ở đây kêu la gì nữa, chẳng lẽ muội thấy vui khi cho ngoại nhân biết được chuyện cười nhà chúng ta? Không phải chỉ là một câu thoại nói cho tốt sao, ‘ Nếu muốn hảo, đại tác phẩm tiểu ‘ [1] muội không phải đã thấy rồi sao?”

Dương thị đối với lời nói của Triệu lão nhị làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ngồi dưới đất vỗ đùi đấm ngực khóc đến khi cổ họng muốn khàn cả tiếng.

Triệu Tín Lương thật sự đau đầu, một ngày hôm nay, từ lúc sáng cho đến tối toàn xảy ra chuyện không tốt, huyệt thái dương đột nhiên nhíu lại, da đầu căng lên.

Nặng nề thở dài một hơi, hắn nhìn thấy hai đứa con của mình dựa vào trong lòng Phương thị, cuối cùng hắn bình tĩnh lại hỏi Triệu Hoằng Lâm một câu: “Hoằng Lâm, con nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đang êm đẹp tại sao con lại cùng Hoằng Nhân đánh nhau, còn đem nó đánh đến vỡ đầu?”

“Đều là lỗi của nhi tử, cầu xin cha cứ trách phạt con.” Triệu Hoằng Lâm cau mày lại, bộ dáng mím chặt môi quật cường không muốn nói chuyện tình xảy ra hôm nay.

Triệu Tương Nghi nhìn thấy không hỏi đau lòng, cầm lấy tay đại ca giật giật vài cái, Triệu Hoằng Lâm liền đưa tay xoa đầu tiểu muội, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Tiểu muội không sợ, lát nữa ca ca sẽ rửa mặt và chân cho muội, dỗ dành cho muội ngủ.”

Phương thị vừa lúc nghe được lời nói khéo léo lại hiểu chuyện của Triệu Hoằng Lâm, không khỏi mềm lòng: “Ôi trời ơi, các ngươi có nghe thấy không, Hoằng Lâm là một người hiểu biết, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, xem như thật là do nó làm, cũng không phải là cố ý, dù sao Hoằng Nhân cũng không bị thương nặng gì, chuyện này à, ta xem cứ như vậy cho qua thôi.”

“Cứ như vậy cho qua? Ai yêu, chính miệng mẹ nói ra đấy nhé… Ta đã nói cái gì,hiện giờ mọi người đều thấy cả rồi đấy? Cha mẹ chính là thiên vị hai đứa nhỏ nhà đại ca! Bây giờ nếu con trai nhà ta làm chuyện này, cha mẹ không chừng sẽ cắt đứt xương sống của nó mất … Mạng của ta làm sao lại như vậy khổ à,ở trong nhà việc cực nhọc, làm trâu làm ngựa, nhưng vẫn không chiếm được yêu thương của cha mẹ chồng … Ta không muốn sống nữa, không muốn sống nữa!” Dương thị vỗ đùi, lại bắt đầu gào thét như hát tuồng.

Nhưng là,người nào trong nhà cũng đều biết, Dương thị thường ngày mới bắt đầu làm việc không phải kêu là đau thắt lưng thì cũng kêu là đang nhức đầu, tóm lại là nàng ta luôn có đủ mọi mánh khóe để lười biếng, trừ Lã thị yếu ớt ra, nàng ta chính là một kẻ dối trá. Còn về phần mệt nhọc, làm trâu làm ngựa, phi, người lớn trong Dương gia mà nghe xong, chắc cũng không nhịn được mà oán thầm nàng ta vài câu.

Triệu lão gia tử ghét nhất là trong nhà có người hay khóc la làm ồn ào, chính là giận tái cả mặt quát lên: “Vợ lão tam con là đang nói cái gì! Ta với mẹ chồng con có bao giờ đánh hài tử đâu? Cái gì mà đánh đứt xương sống hả? Lời này của con nói ra phải có bằng chứng rõ ràng à!”

“A! Mẹ con đau à, mẹ bấm con làm cái gì…” Triệu Hoằng Nhân bị Dương thị mãnh liệt bấm lên cánh tay, nhất thời kêu to một tiếng, lại liên lụy đến vết thương trên đầu, đau đến mức há miệng ra, khóc oai oái lên.

Dương thị vốn muốn dùng nước mắt của con trai, để tranh thủ sự đồng tình của mọi người, vì chính nàng mà chủ trì công đạo, nhưng cũng không nghĩ đến con trai nhà nàng không có tiền đồ như vậy, làm cho nàng ta mất hết thể diện

“Chuyện này căn bản không phải là như vậy!” Lúc này, Triệu Tương Nghi cũng không nhịn được nổi, liền tránh thoát bàn tay đang nắm tay nàng của Triệu Hoằng Lâm ra, nện bước chân ngắn chạy đến, đứng trước mặt mọi người phát ra giọng nói non nớt của nói: “Là Hoằng Nhân ca ca trước cùng với người khác cùng nhau khi dễ con, đại ca… đại ca vì không nhịn được, mới ra tay bảo hộ của con!” Nói xong hai hàng lệ liền rơi xuống, cộng thêm gương mặt điềm đạm đáng yêu, làm người khác phải đau lòng thay.

Đương nhiên, ngoại trừ Triệu lão tam và Dương thị ra.

“Tương Nghi, con đang nói cái gì, đến đây với ông nội, không sợ, mau đem chuyện gì đã xảy ra nói cho mọi người nghe.” Triệu lão gia tử vốn không muốn tính toán gì hết, dù sao không xảy ra chuyện gì lớn, xem như không đề cập đến, gia đình sẽ thuận hòa lại với nhau.

Bất quá, giờ phút này nghe thấy tôn nữ nhà mình ủy khuất khóc lên, cảm thấy bên trong chuyện này còn có ẩn tình, lại nghe Triệu Tương Nghi la hét nói Triệu Hoằng Nhân cùng với người ngoài phối hợp nhau khi dễ người trong nhà, Triệu lão gia tử đối với chuyện này càng thêm khó chịu, ông bình sanh ghét nhất chính là chuyện người nhà lại đi khi dễ người nhà.

===

[1] ai biết câu này edit làm sao nói cho mình biết nha