“Tiểu thư, thuốc nấu xong rồi.”

Mạc Ngữ bưng chén thuốc đến,“Cho bệnh nhân nào uống ạ?”

Chung Ly Tình Nhi nhìn bệnh nhân nằm đầy đất, tìm người có hơi thở yếu ớt nhất trong đó, nàng không có tuyệt tình gì, mà lúc này chỉ có thể dùng cách chữa ngựa chết thành ngựa sống? Nói không chừng đây là đường sống trong chỗ chết.

Hình Không bước đến nâng người bệnh ngồi dựa vào mình, thuận tiện cho tiểu thư đút thuốc, một chén thuốc lớn vậy mà chảy ra hết phân nữa,  người này hẳn là đã nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường.

Vô Diễm đem ghế đến, đỡ Chung Ly Tình Nhi ngồi xuống, nàng biết tiểu thư nhất định sẽ ở đây rất lâu để quan sát, hoặc là bệnh nhân tắt thở, hoặc là phương thuốc này có tác dụng.

Đó là một nữ bệnh nhân, sắc mặt xanh tím, rõ ràng không thấy gì khác lạ, nhưng mày nhíu lại, nàng vội bắt mạch,mạch dãn ra, không thấy mạch sổ đâu.

Chung Ly Tình Nhi cẩn thận bắt thật kỹ lần nữa, cho đến khi…… Bệnh nhân không còn cử động.

Nhu huyệt thái dương, mơ hồ cơn đau này khiến nàng đau đến khó chịu, Vô Diễm vội ấn huyệt cho nàng, ôn nhu an ủi nói: “Tiểu thư, cái này không trách người được, người đừng buồn.”’

Thả lỏng thân thể tựa vào người Vô Diễm, cơn đau đầu dần bớt,“Ta không sao, trong khoảng thời gian nhìn thấy nhiều người chết quá.”

Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, số người chết không ngừng dừng lại, mạng người như cỏ rác, không đáng giá tiền, nàng chỉ có thề trơ mắt đứng nhìn

Nghỉ ngơi một hồi, Chung Ly Tình Nhi đem phương thuốc đã viết ra, để Mạc Ngữ đi nấu thuốc, 4 phương thuốc này, chỉ cần một cái có tác dụng chính là vạn hạnh trong bất hạnh.

Chuyển những người có tình hình tốt hơn sang một bên, Chung Ly Tình Nhi đem bốn người có loại bệnh khác nhau đút thuốc, sau đó thay phiên bắt mạch, kiểm tra tình huống của họ, một giây không buông lỏng, với y thuật hiện tại này, đây là biện pháp cuối cùng của nàng rồi.

Nhìn sắc trời, Vô Diễm nhắc nhở: “Tiểu thư, trời đã tối, về thôi.”

Chung Ly Tình Nhi nhìn bên ngoài đã bắt đầu đốt đuốc, nàng biết nếu giờ mình không về, thì họ cũng sẽ không về, nhưng những người bệnh này nàng không thể rời họ một bước được, nàng chỉ có thể dựa vào mấy người bệnh này mà tìm cớ không về.

Nàng ra ngoài, gọi Hoàng Viện Thủ đến,“Hoàng Viện Thủ,ta đang thử nghiệm mấy phương thuốc, tạm thời không về, ông dẫn mọi người về nghỉ ngơi trước, xong việc rồi thì ta sẽ về.”

Mấy ngày qua, Hoàng Viện Thủ hoàn toàn bị Cửu công chúa này chinh phục, nàng không ra vẻ kiêu ngạo, mà toàn tâm toàn lực vào lần bệnh dịch này, tìm mọi phương pháp để có thể điều trị tốt hơn.

“Không được, sao có thể người ở đây mà bọn ta lại về nghỉ ngơi, tuyệt đối không được.”

“Hoàng Viện Thủ, ông xem, bình thường trời vừa tối ta liền trở về nghỉ ngơi, ta đương nhiên hiểu là một đại phu phải chú ý sức khỏe của mình, trước khi dịch bệnh chấm dứt không thể ngã xuống, nhưng hôm nay tình hình có chút đặc biệt, mấy phương thuốc ta thử nghiệm này không biết có hiệu quả không, nếu không ở lại quan sát ta sẽ lo lắng mất, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, đây là mệnh lệnh.”

Không còn cách nào khác, Chung Ly Tình Nhi đành phải dùng cái danh công chúa này ra lệnh, mấy đại phu này trẻ nhất đều 40, mà Hoàng Viện Thủ ít nhất đã 70, một ngày một đêm không nghỉ ngơi mà không ngã xuống mới lạ.

Hoàng Viện Thủ không nói lại được, ”Tuân lệnh.”

Thấy họ đi cả rồi, Chung Ly Tình Nhi mới quay về lều trại, bắt mạch cho bệnh nhân, chưa thấy có thay đổi gì, thật khiến nàng sốt ruột chết được.

Vô Diễm lấy chút hoa quả tươi,“Tiểu thư, người ăn chút hoa quả trước đi, Mạc Ngữ về làm đồ ăn rồi, lát nữa sẽ đem đến.”

“Ha ha, được, ta cũng hơi đói.”

Kê Nghi đem nước vào cho nàng rửa tay, Vô Diễm đem hoa quả cho nàng, Chung Ly Tình Nhi vừa ăn vừa nói: “Hiên Viên,các người cũng về đi, Vô Diễm ở đây với ta là được rồi.”

Hiên Viên lắc đầu,“Đối với chúng ta mà nói, mười ngày nửa tháng không nghỉ ngơi không có ảnh hưởng gì, tiểu thư không cần lo lắng”

Mỗi lần bắt mạch, là mỗi lần thất vọng, Chung Ly Tình Nhi đột nhiên cảm thấy liệu mình có nhớ nhầm phương thuốc không, sao chả có hiệu quả gì cả vậy?

Nhắm mắt lại,kìm nén tâm tình không tốt xuống, lại một lần nữa bắt mạch, người thứ nhất không có thay đổi gì người thứ hai, thứ ba cũng thế……… Đợi chút, Chung Ly Tình Nhi kích động, nắm chặt tay người thứ  3 bắt mạch lại, vén mí mắt lên, quan sát sắc mặt, mới thấy được biến hóa nho nhỏ, chắc là vì thuốc Đông y nên hiệu quả mới chậm thế, thiếu chút nữa nàng bỏ qua rồi.

“Mạc Ngữ, nhanh, mau nấu thêm nhiều thuốc theo phương thuốc số ba.”

Mạc Ngữ nhanh chóng đứng dậy, trên mặt có chút vui vẻ, thật có tác dụng, “Dạ.”

Sợ lại chẩn sai nữa, Chung Ly Tình Nhi cẩn thận bắt mạch thêm vài lần nữa, đến khi xác định mạch tượng đã ổn định, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đem người thứ ba chuyển sang một bên theo dõi, Chung Ly Tình Nhi ngồi bên cạnh, một khắc không rời, quan sát sự biến hóa của người bệnh này, nếu phương thuốc hữu dụng, vậy có thể cứu được nhiều người.

Ở nơi rộng lớn này, người chết đầy đất, người bị giày vò, nửa chết nửa sống, tuy có ánh trăng chiếu rọi, ngọn đuốc chiếu sáng, vậy mà nhìn âm u đáng sợ vô cùng,cũng may họ không phải là người bình thường, nên không để những thứ này vào mắt.

Lúc này, trong mắt Chung Ly Tình Nhi chỉ có bệnh nhân kia, nửa đêm đút thuốc cho nữa, bệnh tình chuyển biến ngày càng tốt, nhưng quá chậm, chậm đến mức như có như không, Chung Ly Tình Nhi lấy phương thuốc đi thay đổi mấy vị dược, thêm bớt vài vị, rồi giao cho Mạc Ngữ,“Đi nấu đi.”

Mặt khác tìm vài bệnh nhân làm thí nghiệm,công dụng thì vẫn không khác gì, chỉ giữ cho bệnh tình ổn định không chuyển biến xấu mà thôi, chuyển biến tốt thì quá nhỏ.

Sáng hô sau, nhóm Thái y đến, Chung Ly Tình Nhi đang tiếp tục sửa phương thuốc, tìm người thử nghiệm.

“Cửu công chúa, cả đêm người không về, nếu không mau đi  nghỉ ngơi sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

Hoàng Viện Thủ khẽ nhíu mày, không biết nên nói cái gì cho tốt, luận thân phận, người ta là người hoàng tộc, luận bản sự, ông còn không bằng nàng.

Không để ý mấy lời này, Chung Ly Tình Nhi đem phương thuốc đưa cho lão Thái y,“Mau nhìn phương thuốc, có chút hiệu quả, chỉ là ổn định cho bệnh tình không chuyển xấu thôi, cũng không chuyển tốt hoàn toàn, ông xem mấy vị dược này thêm vào có thể dùng tốt không?”

Hoàng Viện Thủ không để ý lễ tiết, vội chạy đến xem, nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng có phương thuốc ức chế bệnh tình chuyển xấu rồi, cái này cũng coi như hữu dụng.

Trầm ngâm một hồi, chỉ vào trong đó một vị dược,“Đổi vị này thành Tiên Hạc Thảo xem?”

Chung Ly Tình Nhi không chút do dự viết lên, nhanh chóng đưa cho Mạc Ngữ,“Vất vả rồi, Mạc Ngữ, phiền cô cả đêm đều nấu thuốc như vậy.”

Mạc Ngữ lắc đầu,“Đây là ta nên làm.”

Sau đó nàng dẫn nhóm Thái y vào lều trại mình làm riêng ra,“Năm người này, ta đều cho dùng phương thuốc thay đổi năm lần, các ngươi bắt mạch xem.”

Hoàng Viện Thủ bắt mạch đầu tiên, đúng là mạch tượng của năm người đều ổn định hết, tựa như Cửu công chúa nói như vậy, chỉ ổn định không chuyển xấu, cũng không chuyển tốt, cứ kéo dài như vậy, e là mạng cũng không giữ nổi.

Những người khác lần lượt bắt mạch, càng thêm cung kính đối với vị công chúa này,không phải là vì thân phận của nàng mà là bị chinh phục bởi bản lĩnh của nàng. 

Chung Ly Tình Nhi lấy tờ giấy viết phương thuốc ra, “Mọi người cũng xem phương thuốc này đi, nghĩ thật kỹ xem có thể thay vị dược nào không, ổn định chỉ là nhất thời, chung quy không cứu được mạng họ.”

Nhìn nhóm thái y truyền tay nhau xem phương thuốc, Chung Ly Tình Nhi nói với Hoàng Viện Thủ: “Ta nghĩ trước dùng phương thuốc này kéo dài mạng sống của người bệnh, rồi tìm cách sau, ông thấy thế nào?”

Hoàng Viện Thủ liên tục gật đầu,“Đương nhiên, có thể kéo dài dù là tạm thời cũng rất tốt rồi,chúng ta có thể tranh thủ thêm chút thời gian, để thần cho người đi nấu thuốc.”

Chung Ly Tình Nhi gật đầu, đang muốn nói gì đó cái gì, Lãnh Tiếu đi vào, hai tay dâng thư,“Tiểu thư, Hoàng Thượng cho người gấp rút đưa thư đến.”

Gấp rút? Trong lòng dự cảm không tốt, sẽ không giống như nàng đoán chứ? Vội mở thư ra xem,  là trong lòng nàng tưởng như vậy đi?! Mở ra phong thư xem, ngắn gọn mấy câu, sắc mặt nàng liền thay đổi, quả nhiên,vài châu quận trung du bắt đầu xuất hiện bệnh dịch, toàn bộ đế quốc ngoại trừ Hoàng thành ra và 12 châu lớn khác, một nửa đã chịu trận, Lệ châu cũng không ngoại lệ. 

“Công chúa, làm sao vậy? Là tình hình bệnh dịch sao?”

Chung Ly Tình Nhi đua thư cho Hoàng Viện Thủ,“Ông xem đi, này đúng là đại nạn của Đằng Long đế quốc.”

Hoàng Viện Thủ mặc kệ lễ tiết, xông đến đoạt thư, đọc nội dung trong đó, nói không lời, râu dựng thẳng, nếu không tìm ra phương thuốc, ông sẽ lấy cái chết tạ tội.

“Công chúa, thần…… Thần…… Thần lập tức đi nghiên cứu phương thuốc.”

“Việc này không thể gấp được, Hoàng Viện Thủ, càng nóng lòng càng loạn, càng không có hy vọng, bình tĩnh lại đi, chúng ta bây giờ đã thành công được một nửa, còn có hy vọng.”

Lão Thái y bình tĩnh lại, cung kính khom mình hành lễ,“Thần tạ ơn công chúa nhắc nhở.”

Kỳ thực, Chung Ly Tình Nhi cũng mông lung không biết làm sao,chỉ theo bản năng mà an ủi lão Thái y, nàng biết lời nói của mình có bao nhiêu cân lượng, bởi vì lúc này mọi hy vọng đều nằm trên lưng lão thái y.

“Lãnh Tiếu,mau ra ngoài ngay, ngươi không nên ở đây, nhớ quay về phải uống thuốc.”

“Dạ.”

Lãnh Tiếu nhìn công chúa nắm chặt hai tay thành quyền, nói trong lòng không có rung động là giả, đi theo Cửu công chúa mấy ngày, cũng đủ để hắn biết thêm nhiều chuyện.

Một ngày này, trên mặt tất cả các thái y đều nghiêm túc vô cùng, không phải là trách nhiệm mà đại phu phải làm, mà vì họ là đại phu, không có đại phu nào hy vọng có nhiều người chết trước mặt mình, đây là thiên tính.

Dựa theo phương thuốc của Chung Ly Tình Nhi lần lượt cải tiến, vào ban đêm, Hoàng Thái y bướng bỉnh đòi ở lại,“Mọi người chết hết, ta mạnh khỏe thì có ích lợi gì? ”

Nhóm Thái y trầm mặc, không hề nói gì, đều tự làm việc của mình phải làm, lúc này, không phải là lúc tính toán chi li.

Chung Ly Tình Nhi cũng không khuyên, lchỉ bảo người mang đồ ăn đến, mà nàng cũng ở lại, toàn bộ trại dịch, đèn đuốc sáng trưng.

Một đêm cứ yên lặng trôi qua, khi trời tờ mờ sáng, thiên tờ mờ sáng khi, nhóm Thái y cũng không biết  trải qua lần thứ mấy nghiên cứu và thảo luận, xác định phương thuốc, dược đồng vội đi nấu thuốc ngay, đại khái là bị thất vọng, đả kích nên có chút chết lặng, không có người nào cảm thấy lần này sẽ thành công cả.