Đi ra cửa trường, vừa lúc Diệp Kình cũng đi tới, kể ra thì, từ khi anh ta dọn vào Thủy Mạc Niên Hoa, đây là lần đâu tiên hai người chạm mặt.

Diệp Kình cũng trông thấy cậu, gật đầu mỉm cười, không hiểu sao Nhạc Tư Trà lại cảm thấy nụ cười kia thật giả dối.

“Chào anh.”

“Về rôi? Buổi tối không có tiết sao?”

“Vâng.”

“Tôi cũng đang định về, cùng đi được chứ.” Không chờ cậu đồng ý liền xoay người hướng Thủy Mạc Niên Hoa đi.

Nhạc Tư Trà sau chút sửng sốt, cũng liền đi theo.

“Gần đây bận nhiều việc sao? Thường xuyên nhìn thấy thành viên lớp cậu ra ra vào vào.”

“Mọi người rất hào hứng với việc đón học sinh mới.”

“Đúng hơn là nhiệt tình với phiếu cơm miễn phí?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

“Ừm… Anh cũng đang bận nhiều việc phải không, dù là hằng xóm nhưng cũng không chạm mặt.”

“Không có gì, chỉ là mới tiếp nhận hội học sinh, còn chưa quen, qua một thời gian là ổn thôi.” Nói xong khẽ đưa tay xoa bóp bả vai.

“Anh này, có thể hỏi anh chuyện này không?”

“Chuyện gì?”

“Tôi nghe nói năm nay kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường, nhà trường muốn tổ chức lễ hội văn hóa phải không?”

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Biết sớm thì có thể chuẩn bị sớm, nếu không thể nói thì cũng không sao đâu.”

“Cũng không phải là không thể, chỉ là việc này chưa được quyết định, nhưng khả năng có cũng rất lớn. Nhà trường định quan sát buổi tiệc chào đón tân sinh, nếu tổ chức tốt, sẽ đồng ý, làm không được sẽ bỏ. Vậy nên, nếu cậu muốn tham gia lễ hội văn hóa thì cố gắng lên.”

“Tôi không phải là muốn tham gia, chỉ là có chút tò mò. Dù sao thì tôi cũng sẽ cố gắng.”

“Tôi thì đang chờ mỏi mắt đây, tiết mục của lớp cậu khiến tôi cảm thấy vô cùng hứng thú đấy. nghe đã cảm thấy thanh nhã rồi. ”

“Ha hả.”

Vừa mở cửa, Miêu Miêu đã chạy ra, quấn lấy Nhạc Tư Trà làm nũng.

Xoay người ôm lấy cậu nhóc, nhẹ nhàng đùa “Miêu Miêu ở nhà có ngoan không?” Phần lớn thời gian cậu đều để nó ở bên ngoài.

Ở cửa bên cạnh, Diệp Kình nhìn thấy mèo con, sắc mặt chợt cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, hành động đó diễn ra quá nhanh, Nhạc Tư Trà không hề nhận ra “Con mèo này là cậu nuôi sao?”

“Vâng, tên nó là Miêu Miêu, Miêu Miêu, lại chào đàn anh của anh nào.” Đem cậu nhóc lại trước mặt Diệp Kình, Miêu Miêu cũng phối hợp, kêu một tiếng, còn quơ quơ móng vuốt.

Diệp Kình giữ gương mặt bình tĩnh, mở cửa “Chú mèo này thật đáng yêu, cậu Nhạc, tôi còn phải bận chút việc, để lần sau lại nói chuyện.”

“Không sao, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Nhìn thấy anh ta vào nhà đóng cửa, Nhạc Tư Trà cũng quay về phòng.

“Miêu Miêu hôm nay có ngoan không?” Qua một thời gian ngắn sử dụng nước Nhật Nguyệt, Miêu Miêu lớn lên không ít, cũng thông minh hơn nhiều, theo quan sát của Nhạc Tư Trà, có lẽ là mang trí thông minh của một đứa bé ba tuổi. Về sau không biết còn phát triển tới mức nào.

“Meo meo~” Cô nhóc khẽ kêu, tỏ vẻ mình rất ngoan.

“Đói rồi phải không, anh lấy cho em chút thức ăn nhé.”

Miêu Miêu quả thực kén ăn, số thức ăn cho mèo mua trước đó đều vào thùng rác. Ngay cả đồ ăn tươi mua bên ngoài cũng không nhấm nháp chút nào. Bình thường, chỉ ăn một chút đồ Nhạc Tư Trà tự làm.

Cũng may, tay nghề Nhạc Tư Trà cũng khá, sức ăn của cậu nhóc không nhiều, mỗi lần chỉ ăn một ít, đặt trong không gian cũng không sợ quậy phá.

Cậu đọc được trong sách rằng không gian có thể bảo quản được đồ luôn tươi, thử một lần thì đúng là thế.

Lấy ra canh cá đã làm lúc trước, cho vào bát ăn của cậu nhóc. Mèo không ăn được đồ ăn nóng, nên canh cá này là được làm lạnh rồi với cho vào không gian.

Sau khi mèo con ăn xong, cậu liền mang nó cùng vào không gian.

Ở trong không gian dạo bộ một vòng, nhìn xem thực vật đã phát triển tới nhường nào. Từ lúc biết tác dụng của nước suối Nhật Nguyệt đối với chúng vô cùng tốt, cậu cũng không trực tiếp lấy nước suối tưới cho rau củ mà hòa cùng với nước thường rồi mới sử dụng. Dù sao phát triển quá nhanh, cậu cũng ăn không hết a. Trái lại, đối với cây ăn quả và hoa cậu lại tưới nhiều hơn một chút, những thứ này nhanh lớn mới tốt.

Chính vì thế, chu kì sinh trưởng của chúng rất ngắn, cải trắng, cải củ, cà chua mà một số loại khác đã có thể thu hoạch chế biến. Nhờ vậy mà cậu giảm được một khoản tiền cho việc ăn uống.

Cũng may không có nhiều loại lắm, để trong không gian lại không sợ bị hỏng, nếu không thì không biết phải xử lý thế nào.

Cây ăn quả và hoa vẫn phát triển rất tốt, dây nho ở sau ốc đã bò lên trên cái giá mà cậu dựng, những cây anh đào, hoa mai và một số loài cây khác thân cũng đã bằng hai ngón tay, nhưng để ra hoa kết quả thì còn cần một khoảng thời gian nữa.

Hoa trong vườn đã nảy mầm từ lâu, sắp ra nụ. Nhạc Tư Trà lấy một chậu phong lan đã ra đầy nụ, định đặt ở ban công để chăm sóc.

Đó là một chậu lan hồ điệp, lúc mua cũng đã nở hoa rồi, khi trước thấy những bông hoa trắng trắng nhỏ nhắn xinh xắn, cậu cảm thấy rất thích nên đã mua, đáng tiếc, đặt trong không gian không lâu thì đã qua kỳ hoa nở, hiện tại mới lại ra nụ. Giờ mang ra khỏi không gian từ từ thưởng thức, vậy cũng được rồi.

Ban công nhà Nhạc Tư Trà cũng có không ít hoa cỏ, là do khi cha cậu còn sống đã trồng, đều là những giống thông thường lại dễ trồng, hàng ngày Nhạc Tư Trà đều chăm sóc cẩn thận, nghỉ hè qua chỗ dì cũng nhờ dì Trương chăm sóc giùm.

Đột nhiên nhớ ra, nước thuốc đã hứa cho dì Trương còn chưa làm xong. Nói làm nước thuốc nhưng thật ra không phải như vậy, hòa nước pha nóng lạnh với rượu là được, vì vậy mà cậu cũng không để tâm lắm, giờ đã qua hai tuần, cũng nên đưa cho dì ấy.

Ngày mai đi mua chút thuốc Đông y bổ dưỡng mới được.

Đứng ở ban công tận hưởng ánh nắng chiều, lơ đãng nhìn xuống con đường hướng về phía tiểu khu, một người quen đang từ khu nhà đi ra, tay cầm túi bao.

Người nọ dường như phát hiện có người đang nhìn mình, ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau.

Thực nhạy cảm! Cậu cười đáp lại người nọ xem như chào hỏi.

Người nọ sửng sốt, cười lại với cậu, vẫy chào, rồi đi.

Diệp hội trưởng đúng là rất bận rộn a! Gió đêm thổi khiến người ta dễ chịu.

Có một số người, chỉ có thể thưởng thức, không thể ước ao, không phải sao?