“Chúng ta đi bộ một chút đi, tôi nhớ rõ bên này có một lùm cây, giờ chắc có không ít quả dại, chúng ta hái mang về.”

“Được.”

Cuối hạ đầu thu, trên núi có rất nhiều quả dại đã chín, tới nơi, quả nhiên trong lùm cây kia có rất nhiều những quả nhỏ tuy rằng Nhạc Tư Trà không biết tên nhưng đã từng hưởng qua hương vị của chúng.

“Mấy quả này là mâm xôi dại, những quả bên kia có thể ăn, nhưng loại quả màu đỏ ở bên cạnh không ăn được, đừng hái nhầm. ”

“Quả gì đây?” Diệp Kình chỉ vào một nhánh cây bên trên đầy những quả màu đen chỉ nhỏ bằng hột gạo.

“Ở địa phương vẫn gọi là ‘thu quý’ (mùa thu), còn tên khoa học thì tôi không biết, loại quả này ăn rất ngon, chỉ là ăn xong đầu lưỡi sẽ biến thành màu đen. Nó vẫn thường được rao bán trước cổng trường đấy.”

“Cậu rất thông thạo nơi này.”

“Trước đây sức khỏe tôi không tốt, cha mẹ đưa tới chỗ dì ở hai năm, sau mới khỏe hơn, đến tiểu học thì được đón về. Tuy nhiên hàng năm tôi đều tới nơi này.”

“Sức khỏe cậu hiện tại có vẻ rất tốt. ” Mặc dù đã từng nghe nói rằng do sức khỏe yếu, thường xuyên xin phép, nhưng từ lúc gặp gỡ tới giờ đều chưa từng thấy cậu sinh bệnh. Sắc mặt bình thường cũng rất tốt.

“Hiện tại là thế, trước khi nghỉ hè tôi cũng là kẻ hơi chút sẽ cảm, rồi sốt. Nếu không phải …” Cậu có chút tự giễu nói, động tác tay cũng chậm lại.

“Ông lão đã dạy cậu làm rượu thuốc?” Diệp Kình tự đồng tiếp lời cậu.

“Ông lão … Đúng, tôi đã gặp ông ấy bên dòng suối.” Chút nữa đã quên mất lời nói dối khi trước. “ Đúng vậy, ông ấy giúp tôi được sống khoe mạnh, không cần lo lắng vận động nhiều sẽ té xỉu, muốn ăn gì có thể ăn nấy, tự do thoải mái không cần gò bó chính mình.” Cậu thật sự biết ơn không gian kì lạ kia. Nếu như không có nó, có thể hiện tại cậu vẫn chỉ là một kẻ ốm yếu “vai không thể nâng, tay không thể nắm”.

“Hiện tại cậu đã tốt lên nhiều rồi, đừng nghĩ nhiều quá.” Vỗ vai cậu an ủi, Diệp Kình nói sang chuyện khác “Nãy giờ Miêu Miêu vẫn đào chỗ đất kia, chẳng nhẽ có thứ gì?”

“Hửm?” Nhạc Tư Trà cúi đầu nhìn đầy nghi hoặc, quả nhiên thấy Miêu Miêu đang ở dưới lùm cây ra sức đào móc, sự hăng hái đó đúng là khiến người ta khó hiểu.

“Miêu Miêu, có gì vậy?” Ngồi xổm xuống, tò mò nhìn vào, ở đây ngoại trừ cây cỏ, gì cũng không có.

Thấy chủ nhân chú ý tới mình, Miêu Miêu dừng động tác lại, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, để lộ ra chỗ nãy giờ vẫn đào móc.

“Tôi nghĩ là tôi biết nó đang muốn lấy thứ gì.” Nhìn gốc cây bị Miêu Miêu đào ra, Diệp Kình mỉm cười.

“Cái gì?”

“Nhân sâm.” Diệp Kình chỉ vào gốc cây mọc ra loại quả đỏ kia.

“Cái gì? Anh nói đây là nhân sâm?” Nhìn kỹ hình dáng có vẻ giống. Nếu đúng như vậy thì ….

“Đúng. Tuy rằng rất nhỏ nhưng đúng là nhân sâm.”

“….Diệp Kình, nhân sâm hình dáng đều như vậy sao?”

“Nghe nói nhân sâm càng nhiều năm thì lá cây càng nhiều. Củ này ước chừng mới được hai năm, sao vậy?”

“…Anh này …”

“Sao?”

“Tôi trước đây đã từng nhìn thấy loài cây này … có tám phiến lá … còn những cây khác thì nhiều hơn mọt chút ….” Giọng cậu có chút run rẩy. (giàu rồi ^^)

“…Ở đâu?” Diệp Kình đã mơ hồ hiểu cậu muốn nói gì, trong lòng cảm thấy khó tin.

“Chỗ chúng ta vừa câu cá … ở khúc quanh … lúc nghỉ hè nó vẫn còn ở đó.”

Diệp Kình dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu “… Cậu có muốn quay lại xem không?”

“…Được”

Đào ra nhân sâm, cất kỹ, bọn học quay lại đường cũ, đến khi Nhạc Tư Trà dẫn Diệp Kình rẽ ra cỏ đống cỏ dại rậm rạp dưới chân một đại thụ, lộ ra bên trong phân tán năm gốc cây, Diệp Kình không tự kiềm chế được mà ngây người.

Năm gốc cây kia giống hệt gốc nhân sâm lúc nãy, chỉ là chúng lớn hơn, lá cây cũng nhiều, nhất là cây ở vị trí trung tâm, có tận chín phiến lá, những cây khác ít nhất cũng có sáu phiến.

“Chẳng phải cậu nói chỉ có tám phiến thôi sao?”

“…Mười tuổi thì tôi phát hiện ra nơi này.”

Cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, Diệp Kình nói đùa “… Có bảo bối thế này chắc cũng phải có bảo hộ thú?”

“Có.”

“Ở đâu?” cảnh giác quan sát bốn phía, nếu thật có bảo hộ thú, bọn họ liền thảm.

“Ở kia.” Chỉa chỉa phía đại thụ trên đầu.

Diệp Kình ngẩng đầu lên, quả nhiên có một con rắn xanh biếc, lớn bằng cổ tay đang quấn ở nhánh cây, nhìn bọn họ chằm chằm. Diệp Kình còn chưa kịp phản ứng, Nhạc Tư Trà đã mở miệng.

“Tiểu lục, xuống đây.”

Dưới ánh mắt khó tin của Diệp Kình, con rắn kia quả thực đi xuống, quấn vào cánh tay Nhạc Tư Trà vươn ra.

Nhìn bộ dáng Diệp Kình đang trợn tròn mắt, há hốc mồm, Nhạc Tư Trà ngượng ngùng, cúi đầu nói “Tiểu lục là tôi nuôi.”

Nhìn con rắn xanh lét tuy rằng không biết là giống gì nhưng cũng có thể đoán được là loài cực độc, lại nhìn Nhạc Tư Trà đang cúi đầu, Diệp Kình thật sự không thể đem cả hai liên hệ cùng một chỗ.

Đã lâu mà không thấy Diệp Kình có phản ứng gì, Nhạc Tư Trà ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt không tin của anh ta, vội vàng giải thích “Tiểu lục là do tôi phát hiện ra ở cạnh nơi này, lúc đó nó vẫn chỉ là một quả trứng, tôi tưởng đó là trứng chim nên lấy về trộm ấp, lúc phát hiện ra là rắn thì cũng không thể ném đi được, liền nuôi một thời gian ngắn rồi bị dì biết, đành phải mang nó tới đây, mấy cây nhân sâm này cũng là nó phát hiện ra, động của tiểu lục ở ngay phía sau cây đại thụ.” Lần trước trước khi quay về trường cậu ra đây câu cá chủ yếu là muốn chào tạm biệt tiểu lục, đáng tiếc lúc đó nó không ở đây “Bình thường khi tôi tới nơi này nó đều đi ra, hôm nay có lè có thêm anh và Miêu Miêu nên nó mới ở một chỗ như vậy.” cuối cùng, cậu lại bỏ thêm một câu “Yên tâm, tiểu lục rất nghe lời, sẽ không cắn người.”

“…”

“Nào, tiểu lục lại đây chào hỏi. Đây là bạn của anh – Diệp Kình, bình thường vẫn luôn chăm sóc anh.” Cậu giơ đầy rắn lên, nhìn chằm chằm vào mắt của nó, nói.

Tiểu lục chậm rãi quay đầu nhìn thẳng vào Diệp Kình, chiếc lưỡi phun ra, thụt vào, điểm nhẹ chiếc đầu hình tam giác, rồi lại cuốn chặt lấy người Nhạc Tư Trà.

Nhìn cây nhân sâm chín phiến trên đất, Diệp Kình dường như hiểu ra, quả nhiên là bảo hộ thú, rất có linh tính.

“Tiểu lục, đây là Miêu Miêu.” Nhạc Tư Trà đem Miêu Miêu vẫn không ngừng kêu to giới thiệu cho tiểu lục “Miêu Miêu, đây là tiểu lục, về sau hai đứa phải sống hòa thuận đấy.”

Vừa nói xong, Miêu Miêu cũng không kêu nữa, nhìn nhìn tiểu lục, lại nhìn nhìn chính mình, tự so sánh một chút, sau đó quyết đoán vươn ta một bàn ta “Meo meo~~”

Tiểu lục thấy vậy cũng vươn cái đuôi, nhẹ nhàng chậm vào tay Miêu Miêu.

Hai sủng vật nhanh chóng kết bạn với nhau.

“…Chẳng nhẽ dù chuyện gì xảy ra cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên sao?” Diệp Kình thì thào tự hỏi.

“Cái gì?” Nhạc Tư Trà buông ra Miêu Miêu cùng tiểu lục để chúng chơi đùa với nhau, Miêu Miêu thì không sao, tiểu lục dù sao cũng dài đến hai thước, không nhẹ chút nào.

“Không có gì.” Diệp Kình thoáng lắc đầu để đầu óc tỉnh táo lại “Mấy thứ này cậu định xử lý thế nào?”

Nhạc Tư Trà nhìn dưới đất một gốc nhân sâm chín phiến, một gốc bảy phiến cùng ba gốc sáu phiến có chút do dự, lại nhìn tiểu lục trong lòng ngực, khẽ cắn môi, nói “Học trưởng, gốc chín phiến kia cho anh, còn lại để cho tôi được không?”

“Vì sao?” Diệp Kình cảm thấy thật bất ngờ, anh không ngờ Nhạc Tư Trà lại chia cho mình, hơn nữa lại là gốc quý nhất “Cậu nên biết bốn gốc kia gộp lại cũng không quý giá bằng gốc này, cậu có thể đành lòng đưa cho tôi?”

“Ừm, dù sao không có học trưởng tôi cũng sẽ không biết mấy thứ này là nhân sâm. Hơn nữa tôi chỉ cần bốn gốc này là đủ rồi.” dùng không gian là có thể tiếp tục nuôi dưỡng chúng.

Nghĩ đến những hoa quả mà cậu vẫn chuẩn bị, Diệp Kình liền hiểu ra “Tư Trà.”

“Sao?”

“Thực ra cậu có thể không cần nói cho tôi biết chỗ này, thậm chí ngay hiện tại cậu cũng có thể ra lệnh cho tiểu lục cắn tôi, độc chiếm chúng.”

“Anh….” Nhạc Tư Trà thực sự túc giận “Tôi không đê tiện như vậy!” Tuy rằng cậu có nói dối nhưng sẽ không làm chuyện gì sai trái, đặc biệt việc tàn nhẫn như giết người diệt khẩu, cậu tuyệt đối không làm.

“Tôi biết, đừng giận.” đưa tay ra, sờ sờ đầu cậu. Diệp Kình cao hơn Nhạc Tư Trà một cái đầu nên động tác này làm được rất dễ dàng “Tôi biết là nó hơi khó nghe, nhưng dù sao cũng chỉ là cái nhìn của tôi thôi.”

“Anh sẽ làm chuyện như vậy?” cậu vẫn còn cực kỳ tức giận.

“Đúng thế, chỉ cần lợi ích đủ lớn, tôi không ngại phạm pháp.” Trên gương mặt Diệp Kình là biểu tình âm ngoan dữ tơn mà anh chưa bao giờ để Nhạc Tư Trà nhìn thấy.

“Anh …” Vẻ mặt lạnh lẽo đó khiến Nhạc Tư Trà sợ hãi, ngay cả hai sủng vật cũng nhìn cậu đầy lo lắng.

Biết bản thân đã khiến cậu sợ, Diệp Kình trở lại vẻ mặt ôn hòa như thường ngày “Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu.” vĩnh viễn cũng không “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, không nên quá tin tưởng người khác.”

“Nhưng là … bình thường anh vẫn rất tốt với tôi.”

“Nếu chỉ là ngụy trang thì sao?”

“Không thể, dù rằng tôi không có tài nhìn người xuất sắc, nhưng tôi cảm giác được, anh đối với tôi là thực lòng.” Cho dù đôi khi cậu có chút bất kính với Diệp Kình nhưng anh ta không hề tức giận, khiến cậu có cảm giác giống như được anh trai cưng chiều (anh trai thôi sao?) “Hơn nữa còn có Miêu Miêu, nếu anh chỉ là diễn kịch, ở lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn nó sẽ cắn anh.” Trực giác của Miêu Miêu không thể coi thường. Nếu gặp ác ý nó sẽ không xù lông mà trực tiếp tấn công, ví dụ như cắn quần của đối phương. Không để người khác chạm vào là do nó không thích thôi.

“Ha ha, đúng vậy, tôi quên mất còn có nhóc kia.” Diệp Kình nhớ tới một lần bọn họ ra ngoài gặp phải móc túi, tên móc túi còn chưa tới gần Miêu Miêu đã cắn ống quần của hắn, không chịu nhả ra, đáng sợ đến mức mà con dao nhỏ trong tay hắn cũng phải rơi xuống.

“Vậy nên, tôi tin anh.” Tin rằng anh đáng để tin cậy.

“Cám ơn sự tín nhiệm của cậu.” Anh nâng tay cậu lên, khẽ hôn xuống.

“A?” Động tác đó khiến gương mặt Nhạc Tư Trà ngay lập tức thành quả cà chua “Anh …anh ….”

“Sao vậy?” Câu hỏi của Diệp Kình rất nhẹ nhàng, giống như cái hôn vừa nãy không phải cua anh, tuy nhiên vẫn không buông tay ra.

“Không, không có gì.” Nhạc Tư Trà vội vàng rút tay về.

Độ ấm trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất, Diệp Kình không để bụng , mà bình tĩnh ném bom “Hôm trước tôi nhìn thấy cậu lan hồ điệp đó đột nhiên biến mất.”

“Cái gì!!!” Gương mặt Nhạc Tư Trà không còn đỏ bừng mà dần chuyển sang trắng bệch “Anh, anh biết.”

“Ừm, tôi cũng biết những hoa quả đó không phải cậu mua, yên tâm, không phải là tôi đào bới bí mật của cậu, tôi chỉ muốn cậu biết là tôi đã biết rồi, cho nên cậu có để lấy mấy thứ này cũng với mang tiểu lục đi, không cần để ý tới tôi.” đôi tay Diệp Kình khẽ lướt qua gương mặt đã bị dọa trắng của Nhạc Tư Trà “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm hại cậu, tôi cam đoan.”

Nhìn ánh mắt Diệp Kình không hề có chút giả dối, sắc mặt của Nhạc Tư Trà cũng khôi phục lên nhiều “Anh không cần sao?”

“Tôi tin tưởng cậu có thể chăm nó rất tốt, giống như số hoa quả của cậu, về sau nếu cần tôi sẽ lấy ở chỗ cậu.”

Khẽ thở dài, cậu uể oải nói “Sơ hở của tôi rất nhiều sao?”

“Đúng thế.”