Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Quyển 1 - Chương 5: Fan não tàn lừa đại thần trở về nước

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Phong và Vương Tiểu Vũ tâm sự đứt quãng ở trên QQ hơn nửa năm. Thời gian lặng lẽ chầm chậm trôi đi, lướt qua ngày xuân ấm áp, tiến vào đầu hạ từ từ ấm dần lên, cách ngày Vương Tiểu Vũ tốt nghiệp về nước cũng càng ngày càng gần.

Trải qua gần hai tháng phấn đấu, rốt cục Vương Tiểu Vũ cũng đối phó xong với luận văn tốt nghiệp. Vào lúc những bạn học khác thừa dịp này mà xin gia hạn thêm visa, kết bạn với bạn bè Hủ quốc thậm chí là khắp cả Châu Âu cùng nhau đi du lịch, trong khi đó Vương Tiểu Vũ chỉ thử dạo quanh thành phố kế bên kể cả lượt đi lẫn về chỉ tròn một ngày đêm liền triệt để buông tha.

Mình vẫn tương đối thích hợp với chuyện ngồi ngốc hơn, Vương Tiểu Vũ thầm nghĩ.

Vì vậy, một tháng còn dư lại cậu cứ tiếp tục trốn trong ký túc xá lăn lóc giữa ăn với ngủ chờ đến ngày lên máy bay, nghề phụ chính là giúp mình và bạn học góp sức thiết lập một vị trí cho tay nghề của mình trên thị trường, dự định trước khi về nước có thể kiếm chút đĩnh tiền.

Hôm nay lúc cậu đang lướt web, ở trên weibo (một trang mạng xã hội của TQ tương tự như facebook) thấy tin tức sẽ tổ chức một buổi giao lưu giữa các tác giả viết đồng nhân “Võng Tam” (hay còn gọi là “Kiếm Tam”, là một game online của TQ, được biết đến ở VN với tên “Võ Lâm Truyền Kỳ”) ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu, quyển《 Kiếm Hiệp 》do Trắc Thành Phong khoác mã giáp chấp bút viết cũng xuất hiện ở trong đó!

Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng! Em đã thấy poster rồi!《 Kiếm Hiệp 》 của anh cũng được bày bán?”

Trắc Thành Phong: “Đúng vậy, cùng với vài người bạn khác cũng viết đồng nhân về “Võng Tam” tham dự. Trước tiên là mở vào ngày 1 tháng sau ở Bắc Kinh, sang tuần sau sẽ đến Thượng Hải, cuối cùng là quay về Quảng Châu.”

Vương Tiểu Vũ ở trong lòng tính toán thời gian, sau đó lặng lẽ đưa ra một cái quyết định.

Tiểu Vũ Trụ: “Nga… Chúc sách mới bán đắt! Cả buổi giao lưu đều sẽ thuận lợi!  ”

Trắc Thành Phong: “ Cảm ơn.”

Tiểu Vũ Trụ: “Bất quá, anh… Không sợ sau này sẽ bị lộ chân tướng sao? Vạn nhất bị người khác nhận ra anh khoác mã giáp và vân vân…”

Dù sao các tác phẩm của Trắc Thành Phong có phong cách tương đối mãnh liệt, tuy rằng anh đã come out, nhưng không cần thiết bởi vì chuyện anh là đồng tính luyến ái mà tạo thành phiền phức.

Trắc Thành Phong bất đắc dĩ nói: “… Kỳ thực anh thật muốn đội nón đeo kính râm.”

Tiểu Vũ Trụ: “Có thể làm vậy chứ?” Tác giả trong buổi ký tặng sách đội nón đeo kính râm? Ngẫm lại đều cảm thấy có chút giống như làm ăn mờ ám.

Trắc Thành Phong thở dài: “Chỉ có thể cố hết sức.”

Hiếm khi mới gặp được lúc học trưởng “anh minh thần võ” bất lực, Vương Tiểu Vũ không khỏi cười ra tiếng. Bất quá, nghĩ đến chính mình gần về nước đối mặt đại quân quản lý kinh khủng đó, cậu liền thấy uất ức.

Tiểu Vũ Trụ: “Uầy, thật hâm mộ anh đó học trưởng à, có thể phát hành ra sách của riêng mình, hiện tại kịch bản cũng đã đi vào quỹ đạo. Còn em đây, đã sắp trở về nước, vừa nghĩ tới chuyện tìm việc làm và vân vân, a a a, đầu đều phình to ra rồi. Thực sự không chấp nhận được chuyện mình phải đi làm a, học trưởng ┭┮﹏┭┮ làm sao bây giờ?” Bất tri bất giác, Vương Tiểu Vũ bắt đầu theo thói quen mà chia sẻ hết các phiền não cùng với những bí mật nho nhỏ của mình với Trắc Thành Phong, đồng thời còn thường thường làm nũng một chút.

Trắc Thành Phong: “Yên tâm, em là một thạc sĩ đã đi du học đó nha, cho mình thêm chút tự tin đi.”

Vương Tiểu Vũ bĩu môi nói lầm bầm: “Hảo…”

Chu Phong giống như lơ đãng hỏi: “Khi em về muốn đến thành phố nào làm việc?”

Tiểu Vũ Trụ: “Ân… Ưu tiên suy xét đến Bắc Kinh, dù sao cũng đã quen thuộc rồi.”

Bắc Kinh… Sao?

Trắc Thành Phong: “Nga, đã biết. Được rồi, chừng nào thì em về nước?”

Tiểu Vũ Trụ: “Khoảng tháng 10 đi, dự định dạo chơi ở Hủ quốc xong rồi mới về. Thật đáng tiếc nha, không thể đến buổi ký tặng sách của anh được rồi.”

Trắc Thành Phong: “ Sau này còn cơ hội khác mà, hiếm khi mới được xuất ngoại, hẳn là phải hảo hảo thăm thú nhiều nơi, em đi một mình?”

Tiểu Vũ Trụ: “Không, đi cùng bạn học của em.”

Trắc Thành Phong: “Nga? Là nam sinh hay nữ sinh?”

Sao lại hỏi tiếp vậy ta? Vương Tiểu Vũ có chút chột dạ nói: “Ân… Có nam có nữ luôn, dù sao thì chính là một đám người.”

Trắc Thành Phong: “Nga., chú ý an toàn.” Đứa nhỏ này thật đúng là khiến người khác phải lo lắng mà, Chu Phong suy nghĩ.

Tiểu Vũ Trụ: “Ân.”

Hắc hắc, không biết đến lúc gặp mặt ở buổi ký tặng sách, học trưởng hội sẽ có cái biểu tình gì đây.

************

Thời gian: Chủ Nhật 11:00 AM ngày 1 tháng 9 năm 2013

Địa điểm: Sân bay ở Thủ đô Bắc Kinh của Trung Quốc

Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Phong ở Bắc Kinh tham dự buổi ký tặng, đồng thời cũng là ngày Vương Tiểu Vũ về nước. Vốn dĩ cậu đã có thể đến Bắc Kinh vào tối hôm trước, ai ngờ có một trận mưa xối xả khiến cả chuyến bay đến trễ gần hai mươi tiếng đồng hồ.

Đại bộ phận hành lý của Vương Tiểu Vũ đã được vận chuyển bằng tàu đến Bắc Kinh, cậu cũng đã liên hệ được với một bạn học trước đây ở cùng ký túc xá, cùng người đó chia tiền thuê nhà.

Kéo lấy vali tùy thân rất nặng, Vương Tiểu Vũ vừa xuống máy bay liền vội vã chạy đến trạm taxi.

Ông trời luôn luôn thích trêu chọc người khác, tựa hồ trận mưa xối xả ở Hủ quốc cũng ảnh hưởng đến thời tiết ở Bắc Kinh, nhìn cơn mưa tầm tả hiếm có, Vương Tiểu Vũ chỉ có thể thầm rủa ở trong lòng.

Thời tiết chết tiệt, sớm không mưa trễ không mưa, hết lần này tới lần khác ngay lúc mình về lại đi mưa, tức chết mình rồi!

Vương Tiểu Vũ lại nhìn đồng hồ.

Xong xong, sắp đến giờ mở buổi ký tặng rồi.

Lên taxi, cậu vội vàng nói: “Tài xế, phiền toái chạy đến Khu Thương mại Tây Đan!”

************

Trong mưa gió, xe bị kẹt đến nửa đường, tiếng kèn, tiếng mắng chửi, tiếng mưa, nhiều không kể xiết.

Tài xế taxi bất đắc dĩ nói: “Nhóc con, hôm nay cậu thật xui xẻo a, hầy? Bình thường vào giờ này trên đường cũng không có nhiều người như vậy đâu a. Hôm nay không biết bị cái gì nữa?”

Vương Tiểu Vũ liên tục nhìn đồng hồ, nhịn không được hỏi: “Tài xế, còn bao lâu thì đến a?”

Tài xế taxi: “Không bao xa nữa, sau khi qua giao lộ này lại chạy tiếp sang một con đường nữa là tới.”

Nhìn đoạn đường bởi vì mưa gió mà bị ùn tắc, Vương Tiểu Vũ cắn răng, nói: “Tài xế, ngài tìm một chỗ cho tôi xuống đi, tôi sẽ tự mình đi.”

“Hả? Cậu, cậu cứ như vậy mà kéo hành lý đi a? Bên ngoài còn đang mưa đó!”

“Không có chuyện gì đâu, ngài cho tôi xuống đây đi. Tiền đây, cảm tạ ngài!”

Kéo lấy hành lý nặng nề lê bước, Vương Tiểu Vũ vì ngồi máy bay mà hơn 20 tiếng cũng chưa có chợp mắt, mạo hiểm mưa gió mà chạy đến Tây Đan.

Sau khi lảo đảo đụng phải vài người, rốt cục cậu đã tới được mục tiêu.

Thế nhưng tình cảnh hiện trường người người tấp nập lúc bấy giờ khiến Vương Tiểu Vũ sợ bắn lên. Poster không sai, địa chỉ cũng không sai a, nhưng, làm sao lại có nhiều người như vậy chứ trời?

Vương Tiểu Vũ tùy tiện tìm đại một người đang đứng xếp hàng hỏi: “Thật ngại quá, xin hỏi đây là buổi giao lưu với các tác giả viết đồng nghiệp “Võng Tam” sao?”

Người nọ quan sát một thân chật vật của cậu, hồi đáp: “Đúng vậy, không sai. Cậu vừa mới tới a? Quá muộn rồi đó, mọi người đều đã xếp hàng dài đến bãi đậu xe dưới tầng ngầm rồi kia kìa!”

Cái, cái gì?

Vương Tiểu Vũ chưa từ bỏ ý định, lần theo hàng người mà kiếm tới chỗ cuối, càng đi xuống tâm lại càng lạnh, không có cách nào, cậu chỉ có thể chịu đựng mà lê lết thân thể uể oải hư nhược đến cuối hàng. Cậu thả lỏng người sau đó thỉnh thoảng dựa vào vali nghỉ ngơi một chút, mí mắt càng ngày càng nặng, chỉ có thể máy móc theo sát đoàn người đi về phía trước.

Ai ngờ tới, ba giờ sau ——

“Thật xin lỗi, đã đến giờ buổi ký tặng ngừng hoạt động, phải để dành thời gian cho các hoạt động tiếp theo, cảm ơn các vị yêu thích đọc sách đã ủng hộ. Sau này nếu còn cơ hội chúng tôi sẽ lại tổ chức ra các hoạt động tương tự như vậy.”

Vương Tiểu Vũ giật mình một cái, triệt để thanh tỉnh.

Không phải chứ! Tui đã xếp hàng tới 3 tiếng rồi á! Đã bước vô được tới cửa! Cư nhiên lại kết thúc!? Học trưởng của tui á á á á!!

************

Kéo một thân uể oải cùng tinh thần đang bị tổn thương, Vương Tiểu Vũ gõ cửa nhà Trương Vĩ  .

Trương Vĩ là lớp trưởng của Vương Tiểu Vũ thời đại học, hơn bốn năm cùng chung sống trong ký túc xá, cũng là một trong những người bạn hiếm hoi của cậu. Sau khi tốt nghiệp, Trương Vĩ tìm một căn phòng gồm 2 phòng ngủ 1 phòng khách thuê chung với một người nữa, trước đó không lâu bạn cùng phòng đã dời đi, lúc Vương Tiểu Vũ tính xong chuyện về nước liền lập tức tiếp nhận lấy phòng trống đó.

Rất nhanh liền mở cửa, Trương Vĩ thấy vẻ mặt thương cảm của Vương Tiểu Vũ, cả kinh nói: “Tiểu Vũ, đã lâu không gặp! Ai nha, sao cả người lại ướt nhẹp thế này, mau vào đừng để bị cảm. Tớ đi dò chuyến bay, biết máy bay của cậu bị trễ, thế nhưng sáng nay đã có thể đến rồi a, tớ luôn một mực chờ điện thoại của cậu. Sao tới giờ mới đến?”

“Tớ mệt mỏi quá. Để tớ đi tắm trước cái đã. Sau này lại giải thích với cậu…” Vương Tiểu Vũ yếu ớt nói.

“Được được, mau đi đi.”

Tắm nước nóng xong, Vương Tiểu Vũ ngã phịch xuống giường. Cả người mệt chết đi được, nhưng lại không thể ngủ. Trong lòng còn đang thấy phiền muộn vì công sức hôm nay đổ sông đổ biển.

Học trưởng…

Được rồi! Không chừng trên weibo có ảnh chụp!

Vương Tiểu Vũ liền bật người ngồi dậy, vừa cầm điện thoại lên mới nhớ tới mình đang xài số của Hủ quốc. Vì vậy liền lăn qua lăn lại một trận, dỡ vali ra, lấy máy tính, hỏi số điện thoại, đăng ký weibo…

Tìm được rồi!

“Hội ký tặng sách! Vốn chỉ định đi tham quan chút thôi, không nghĩ tới 《 Kiếm Hiệp 》 thực sự rất hay a! Tuy rằng tiểu thuyết không phải viết về BL, thế nhưng rất ái muội rất manh lại YY được! Gương mặt của tác giả Nhạc Phong Đại Nhân đại nhân quá mức tuyệt vời, thanh âm cũng hảo từ tính! Anh tuấn ôn nhu công a! Biểu lộ-ing! Hốt em đi, Nhạc Phong Đại Nhân!!”

Tui thao, tiết tháo của cô nương bị quăng đi nơi nào rồi? Rụt rè a, giới hạn a YY a?

Vương Tiểu Vũ tức giận phóng to hình ảnh!

Vì vậy, cậu đã thấy được Chu Phong.

Hơn nửa năm qua, xuất phát từ tâm lý xấu hổ và sợ hãi, Vương Tiểu Vũ vẫn không dám trao đổi ảnh chụp với Chu Phong, nhưng mà vào thời khắc này, cậu chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra được anh.

Đó là một nam nhân anh tuấn nho nhã, mặc áo T-shirt kỷ niệm của đơn vị tổ chức, đang cúi đầu giúp một độc giả kí tên, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm, hệt như cảm giác ôn nhu mà anh mang đến cho cậu qua mạng.

Thì ra, học trưởng lớn lên là cái dạng này a…

Vương Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn, kìm lòng không đặng mà đi sưu tầm thêm càng nhiều ảnh chụp hơn nữa.

Nói chuyện, uống nước, nhìn ống kính, không nhìn ống kính…

Trong đầu liên tục hiện lên những đoạn ngắn đã từng tiếp xúc với Trắc Thành Phong trong quá khứ, từ cái hình tượng mờ ảo kia liên hệ với con người chân thật hiện tại, tiến tới, từ hai hòa làm một.

Tiểu Vũ Trụ, bái bai.

Học đệ, ngoan.

Ở nước ngoài phải chú ý thân thể, chiếu cố chính mình cho tốt.

Tin tưởng anh, nhất định sẽ có một người có thể cùng em trải qua cả đời đang chờ đợi em.

Vương Tiểu Vũ cuộn người vào chăn, trùm đầu đếm xuống giường một cái: Xong, mình dính độc rồi! Mình thực sự dính độc rồi! Đầu mình đau quá!