Trong lúc rửa tay chân, Diệp Lê lo lắng nhìn tôi, tôi vỗ vỗ tay cậu ấy, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, yên tâm đi!”

Diệp Lê lắc đầu, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Điền Hàm thì không sao, chỉ là...phản ứng của Hồng San làm tớ có chút lo”

“Chuyện tới khắc sẽ tới, đừng suy nghĩ nhiều, được không?”

“Ưm...”

Rửa tay chân xong, tôi và Diệp Lê thay đồ thường nhật, đi vào phòng khách, nghiêm túc ngồi xuống giông như học sinh tiểu học chờ Hồng San và Điền Hàm chất vất.

Một lúc lâu sau Hồng San mới ngẩng đầu nhìn tôi và Diệp Lê, không xác định hỏi: “Hai cậu là giống như tớ nghĩ phải không?”

Tôi cùng Diệp Lê không hẹn mà cùng gật gật đầu,Điền hàm nhíu mày, nói: “Khó trách dạo này hai cậu cứ lạ lạ, lúc sinh nhật Hồng San còn mua bông tai và vòng cổ, cứ nghĩ là cả hai thay phiên nhau xài, hóa ra là tín vật định tình”

Diệp Lê có chút xấu hổ nói: “ Lúc đó...bọn tớ không có nghĩ như vậy.”

Hồng San đen mặt hỏi: “Hai người bao lâu rồi? Tại sao không nói cho tớ và Điền Hàm biết? Chung một nhóm vẫn muốn giấu diếm quan hệ của hai người với bọn tớ sao?”

“Bọn tớ chỉ mới bắt đầu thôi.” Tôi gục đầu xuống, tránh né ánh mắt của Hồng San, do dự nói: “Tớ vốn luôn muốn tìm cơ hội để nói với hai cậu, nhưng lại khó mở miệng, các cậu cũng biết loại tình cảm này...người ngoài rất khó hiểu được, chấp nhận lại càng khó, hơn nữa muốn để người khác chúc phúc...lại càng thêm khó...”

“Bọn tớ là người ngoài sao?” Hồng San cắt lời của tôi đứng lên lớn tiếng nói: “Phương Ngưng, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm, tính tình của tớ và Điền Hàm không lẽ cậu không rõ? Bọn tớ lỗi thời như vậy hả? Ha~ người ngoài, Phương Ngưng, cậu được lắm, nếu đã nói là người ngoài thì bọn tớ không còn gì để nói, Điền Hàm, chúng ta đi!”

“Cậu sao lại nóng tính như vậy?” Điền Hàm nắm tay cậu ấy, khuyên: “Đừng bức xúc, trước nghe Phương Ngưng và Diệp Lê giải thì rồi đi cũng chưa muộn.”

“Tớ chân tâm thật ý đối đãi bạn bè, bây giờ nói tớ là ngoài thì còn cái gì để nói? Cậu không đi tớ đi!”

Hồng San cầm lên giỏ xông ra ngoài, tôi đứng lên đuổi theo ôm lấy cậu ấy nói: “Hồng San, cậu đừng như vậy, cậu cũng biết từ nhỏ tớ không cha không mẹ, một mình lớn lên, chỉ có cậu và Điền Hàm là bạn, hai cậu so với tớ còn thân hơn cả người thân, chuyện của tớ và Diệp Lê trước giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ gạt hai cậu, chỉ là khi muốn nói thì lại ngượng miệng không nói được, sau này tớ....tớ sẽ không như vậy nữa, được không?”

Hồng San bình tĩnh lại, mắt đỏ hoe nhìn tôi nói: “Bởi vì biết cậu lớn lên có một mình nên mới phá lệ bảo vệ cậu như vậy, tớ và Điền Hàm có thể tùy tiện nói lời yêu thương còn cậu thì không thể, cậu trước đó đã khổ không ít rồi, tớ không muốn lại nhìn cậu khổ vì tình yêu, tớ từng bị tình yêu tổn thương, biết mùi vị tổn thương là như thế nào, bây giờ hai cậu có thể ở cùng một chỗ, nhưng hai cậu đều là phụ nữ, có biết mùi vị của con đường này như thế nào không?”

“Bọn tớ biết” Diệp Lê đi lên nắm lấy tay Hồng San nói: “Hồng San, Điền Hàm, nếu không phải vạn bất đắc, tớ cũng không muốn đi trên con đường này, con đường này khó đi như thế nào, tớ trong lòng hiểu hơn ai hết, nam nữ bình thường trở thành vợ chồng có thể cùng nhau song bước cả cuộc đời đã rất khó, huống chi lại là hai người phụ nữ, không được luật pháp bảo vệ, càng không thể có con trẻ để ràng buộc. Nhưng bọn tớ đã yêu, còn có cách nào khác sao? Phương Ngưng có lẽ đã nói cho hai cậu biết, bà ngoại cậu ấy xảy ra chuyện là ở nhà tớ, những năm đó, cậu ấy rối rắm, tớ cũng rối rắm, đến cuối cùng mới biết hóa ra loại rối rắm này vì yêu mà hình thành. Bọn tớ xa nhau bao nhiêu năm, nhớ về đối phương bao nhiêu năm, nghĩ về đối phương bao nhiêu năm, cũng là bấy nhiêu năm yêu đối phương. Hồng San, cuộc đời này vốn ngắn lắm, có bao nhiêu người cả đời không có được tình yêu, song phương yêu nhau là chuyện không dễ dàng gì, nếu tìm được, dù đối phương là nam hay nữ, chúng ta cũng sẽ không muốn buông tay. Tớ từ nhỏ không thích kết giao bạn bè, Phương Ngưng cũng vậy, cậu ấy cả đời này không có người thân, nên đối với cậu ấy mà nói cậu và Điền Hàm chính là người thân, mỗi lần ở trên mạng nhìn thấy đồ cổ, bọn tớ đều bí mật thu mua về cho cậu. Mỗi lần Điền Hàm có bài viết nào, cậu ấy cũng đều cắt xuống, giữ gìn cẩn thận, việc này ngay cả cha mẹ cũng chưa từng làm qua, bọn tớ làm, là bởi vì muốn chứng mình rằng cậu ấy có bao nhiêu phần để ý đến hai cậu, đừng trách cậu ấy, được không?”

Trong nhất thời cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, mắt Hồng San đã ướt đẫm từ khi nào, cậu ấy cúi đầu lau lau nước mắt nói: “Tớ không trách cậu ấy, ai tớ cũng không trách, tớ là giận hai cậu không nói quan hệ của hai cậu cho bọn tớ biết, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, quan hệ của hai người nhỡ như bị đồng nghiệp biết thì như thế nào? Nước miếng có thể gây chết đuối đó! Huống chị Diệp Lê, cậu vẫn còn cha mẹ, mặc dù đã ly hôn, nhưng đối với cha mẹ chúng ta vẫn mối quan tâm hàng đầu. Chúng ta không còn trẻ con nữa, đều là những người tới tuổi lập gia đình cả rồi, chuyện bị cha mẹ thúc giục lập gia đình là việc rất chắc chắn, tớ bây giờ có thể dùng đầu của mình bảo đảm, cha mẹ của cậu sẽ không chấp nhận được đoạn tình cảm này, nếu tiêu cực có thể dùng tính mạng bức bách, đâu có thiếu những ví dụ sống đâu. Đến lúc đó cậu tính như thế nào?Nếu nói muốn độc thân, vậy lý do độc thân cậu phải bịa ra, nói dối một lần, hai lần thậm chí nhiều lần vẫn được, nhưng không lẽ cậu định nói dối cả đời sao? Cậu và Phương Ngưng cả ngày ở cùng một chỗ, trước đó tớ chỉ nghĩ hai cậu có gì đó mờ ám, nhưng lại không dám nghĩ quá sâu, hai người phụ nữ thân mật thì đúng thật đó là chuyện rất bình thường, nhưng khi hai cậu ba mươi, bốn mươi tuổi vẫn chưa có bạn trai, suốt ngày lại ở cùng một chỗ thì rất khó bảo đảm cha mẹ sẽ không nhận ra, lúc đó cậu ứng phó như thế nào? Diệp Lê, tớ không phải đả kích hai cậu, chỉ là chúng ta đã không còn là cô gái mới vừa trưởng thành, nên phải suy nghĩ thực thấu đáo, nói thật, đối với tình cảm của hai người tớ không có cái nhìn tốt đâu, áp lực như vậy cuộc sống làm sao có thể dễ dàng, áp lực công việc, áp lực ngoài ngoài đủ thứ loại áp lực cái gì cũng có, loại tình cảm này của hai người lại là vấn đề nhạy cảm trong xã hội, như vậy không cần nói cũng đủ biết áp lực kinh khủng như thế nào, tớ dù chỉ là người ngoài cũng đã cảm nhận được áp lực, hai cậu ở trong cuộc lại không cần nói tới đi, bây giờ hai cậu yêu nhau nhưng sau này già đi, xấu xí đi vẫn có thể tiếp tục yêu nhau hả? Diệp Lê, bên cạnh cậu ít ra vẫn còn người thân, có cha có mẹ, còn có anh trai, nhưng Phương Ngưng thì không còn ai cả, tớ và Điền Hàm tuy là bạn của cậu ấy, nhưng làm sao so sánh với máu mũ ruột. Vạn nhất...vạn nhất một ngày nào đó cậu bỏ rơi cậu ấy, Phương Ngưng tính khí quật cường cậu ấy phải làm cái gì đây?”

Những lời Hồng San nói, tôi cũng đã từng nghĩ qua, đối với tình cảm này nếu nói không có bi quan đó là nói xạo gạt ngươi, mỗi lần nghĩ đến tương lai như thế nào tôi liền cảm thấy không thoải mái cùng không yên tâm, mỗi ngày đều bị một loại cảm giác khủng hoảng dày vò thì làm sao có thể an tâm sống, ở bên cạnh từng thấy nhiều người vì yêu mà chết đi sống lại đến cuối cùng vẫn là chia tay, theo thời gian chuyện tình cảm của tôi và Diệp Lê liệu có biến chất giống như vậy không? Vừa nghĩ như vậy thôi lòng đã cảm thấy thực khó sống.

Tự nói với lòng, tôi không phải là người có thể lạc quan mười phần, đôi lúc cũng bị quan đến muốn chết, nhưng tôi lại sợ trước khi chết không thể hoàn thành tâm nguyện của mình, giống như tôi từng cầu nguyện sau này lớn lên có thể chăm sóc bà ngoài và mẹ, muốn hai người họ mỗi ngày trôi qua đều thật tốt, chỉ là khi tôi trưởng thành thì họ đã đi rất xa.

Cuộc sống của tôi vốn đã có quá nhiều bi kịch rồi nên tôi rất khó mở hết lòng, một người có thể cười nói kiên cường, có thể trước đó đã vô cùng bất lực và yếu ớt.

Nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy được trời nhiều mây, buổi trưa cuối tuần lại giống như đêm khuya tĩnh mịch, râm ran tiếng mưa bay phất phới ngoài trời, không nhanh không chậm rơi rớt, giống như trời xanh muốn lấp đầy những lỗ nhỏ dưới mặt đất

Gió lạnh từ ngoài thổi vào, mang theo mùi vị của nước mưa, vén nhẹ mái tóc khẽ gãi đầu, tóc đen run lên xào xạc.

Tôi đừng ở đó kiềm lại hơi thở nhìn Hồng San, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

---------

Thương San quá T^T ~