Sáng sớm, mắt chậm rãi mở, nhìn thấy Diệp Lê đang say ngủ, khuôn mặt an tĩnh như vậy, thuần khiết như vậy nhìn rất giống Thiên Sứ đang ngủ, tôi nhìn cậu ấy thật thật lâu, lặng lẽ cúi đầu hôn lên trán cậu ấy, đột nhiên nhớ lại câu chuyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng, bất giác mỉm cười.

Diệp Lê khóe miệng cong lên, xoay xoay người rồi khoát tay lên hông tôi, từ từ nhắm hai mắt dày vò nói: “Phương Ngưng, cậu hôn trộm tôi.”

Mặt của tôi đỏ lên, xấu hổ nói:“ Cái này là hôn cho ngày mới tốt lành.”

“A~ được rồi.” Diệp Lê đột nhiên mở mắt, ôm lấy cổ tôi, ở trên mặt tôi hôn một cái rồi cười hì hì nói: “Hôn cho ngày tốt lành.”

Trái tim ngạt thở một giây, tiếp đó là sự vui vẻ dâng lên, tôi đem mặt mình giấu vào gối la hét: “Mau xuống giường, nếu không sẽ trễ giờ làm nha~”

“Trễ một chút cũng không sao, tôi không có vội.”

Chính mình làm chủ thật tốt, tôi ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Tôi vội.”

Diệp Lê trẻ con chỉ chỉ vào mặt nói: “Hôn tôi lần nữa...tôi sẽ đứng lên.”

Tôi bất đắc dĩ hôn lên mặt Diệp Lê lần nữa, cầm quần áo ném lên đầu cậu ấy thúc giục nói “Không còn sớm đâu, mau dậy.!” sau đó đi vào phòng tắm, tiếp theo làm sandwich và sữa nóng, Diệp Lê vừa đánh răng vừa nói: “Phương Ngưng, cuộc sống của cậu rất tốt, chi bằng tôi theo cậu, cậu nuôi tôi.”

Aiz~ cậu có thể theo tôi mà, “Tôi làm sao nuôi nổi cậu? theo tôi cũng được, trước tiên sửa cái tật lười biếng của cậu đi.”

Diệp Lê không phục hỏi: “Tôi có lười biếng hả?”

“Chẳng lẽ không lười? Di~ nếu không lười thì sao trong nhà lúc nào cũng bừa bộn?”

“Cậu lại tổn thương tôi nha!”

“Đúng nha~ là cố ý.”

Ăn sáng xong, tôi chở Diệp Lê đi làm, sau đó trở về công ty, mang theo tâm trạng cực kỳ tốt bắt đầu làm việc.

Có đối tượng, có chỗ dựa, tự nhiên sẽ phá lệ vài điều, trước kia luôn luôn xuất hiện cảm giác trống rỗng, bây giờ lại luôn luôn xuất hiện hình ảnh của Diệp Lê. Loại cảm giác này với tôi rất mới mẻ, mà bởi vì mới mẻ nên càng trân quý.

Tôi cẩn thận nhớ về Diệp Lê, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, với cậu ấy mỗi chi tiết đều hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ đây là yêu sao?

Hai mươi sáu năm sống, rốt cuộc cũng bắt đầu yêu, tuy rằng cái yêu này đối phương sẽ không hiểu, không biết, còn nếu không phải là yêu, tôi cũng không biết nên gọi loại cảm xúc này là gì. Aiz~ không cần ngại ngùng, yêu thì là yêu, không có gì lớn lao hay đáng sợ, tôi nhìn mình trong kính nói.

Cuộc sống của tôi bây giờ không giống trước kia nữa, lúc làm việc sẽ lắm lúc thất thần nghĩ đến Diệp Lê, nghỉ trưa sẽ đến công ty Diệp Lê trêu chọc cậu ấy một chút, buổi tối ở nhà, Diệp Lê sẽ gọi điện cùng tán ngẫu quên luôn thời gian, mà tin nhắn cũng mỗi lúc mỗi nhiều, giống như là nói hoài không hết chuyện.

Tôi bắt đầu chờ mong mỗi sáng có thể gặp Diệp Lê, chờ cậu ấy cũng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc, cùng nhau tăng ca, cuối tuần cùng nhau đi dạo, tản bộ, xem phim. Đôi lúc hai người sẽ cùng Điền Hàm và Hồng San tụ tập, hai người họ cùng Diệp Lê càng lúc càng thân thiết, từ trong đáy lòng của tôi phát ra niềm vui sướng, bởi vì theo một ý nào đó, người ta tiếp nhận bạn của mình, cũng là gián tiếp tiếp nhận mình rồi.

Diệp Lê khi hôn tôi, tôi cũng sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy, có thể cảm nhận được Diệp Lê tin tưởng tôi, quan hệ của bọn tôi biến hóa rất vi diệu, thăm dò lẫn nhau, vươn tay rồi hạ xuống sau lại rụt về, bởi vì không dám khẳng định, cũng không có nắm chắc.

Nếu không chắc chắn, trước mắt cứ như vậy đi, tôi đắm chìm trong sự mập mờ này, hưởng thụ tất cả ngọt bùi đắng cay, hạnh phúc níu lấy tâm, thực là một loại hương vị tốt nhất, chờ đợi thời cơ tốt, tôi sẽ nói ra tâm ý của mình đối với Diệp Lê, cậu ấy chấp nhận cũng tốt, mà không chấp nhận cũng tốt, ít ra cuộc đời này sẽ không có gì để hối tiếc.

Nhưng mà hiện tại không gấp được, cháo cũng cần phải nấu lâu, để mùi tỏa ra bốn phía mà, tình yêu cũng nên như vậy.

Tình yêu chính là phải hiểu nhau trước, đính ước sau, không có mấy người có thể tự tin mười phần được.

----------

Hôm qua chỉ là đùa với mọi nguời thôi:v ~ làn sao mà bỏ chương đc, à mà mọi người có thích cổ đại, nữ đế tranh đấu hơm?