Xa xa không biết là ai hô một tiếng, quan binh đến đây!

Vân Hoan vội vã quay đầu nhìn, người đang giơ roi giục ngựa vô cùng uy phong không phải là Lâm Khinh Nam sao! Đằng sau là một đội quan binh bảo vệ thành đang chạy về hướng Tống Trường Bình.

"Cuối cùng người cũng đến rồi!"

Vân Hoan thì thào nói, lại vội vã nhìn Tống Trường Bình, vừa nhìn liền lập tức cả kinh: vừa rồi vẫn chỉ là mấy tù phạm vây đánh bọn họ, có một số người vẫn chạy đuổi theo dân chúng. Lúc này nghe thấy có người trợ giúp đến, lập tức giống như ôm quyết tâm phải chết, gắt gao vây quanh Trường Bình, liên tục chém lung tung.

Vân Hoan dựa vào mắt thường nhìn qua, bên trên áo trắng của Trường Bình loang lổ vết máu, cũng không biết là của hắn hay là của nhóm tù phạm.

"Yên tâm đi, hai người bọn họ đều là cao thủ, không có chuyện gì." Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, Vân Hoan chỉ nghe giọng nói liền biết là Miêu Ngọc Tủy.

Thấy Vân Hoan khẩn trương, Miêu Ngọc Tủy tiến lên cầm tay nàng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Miêu Ngọc Tủy dứt khoát cũng không nói chuyện, nghiêng người đứng, nói: "Nhóm tù phạm này tuy là tử tù tội ác tày trời, đối phó dân chúng bình thường thì thừa sức, nhưng Tống Trường Bình và Triệu Du Hoán lại không phải dân chúng bình thường, ngươi cứ việc yên tâm đi."

"Ừ...." Vân Hoan thấp giọng đáp lời, Lâm Khinh Nam vừa tới quả nhiên tình thế lập tức thay đổi. Đám tù phạm này vốn muốn ra sức đánh một trận, phải cái bị nhốt đã lâu, lại bị Tống Trường Bình và Triệu Du Hoán ra sức đánh, lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, không đến một lát liền bị hàng phục.

Trường Bình thế này mới cầm kiếm trở về, thấy Vân Hoan sắc mặt trắng bệch, cảm thấy đau lòng, chặn lại nói: "Đây đều là máu của bọn họ, ta không sao." Người đến cùng vẫn là không được, chỉ chau mày lại kiểu mất hứng.

Vân Hoan biết Trường Bình không thích máu, lúc này bất chấp người khác, tiến lên liền ôm hắn, cũng không động đậy, sau một lúc lâu nói: "Thật là làm ta sợ muốn chết."

"Ngươi đây là chưa thấy qua dáng vẻ hắn giết thổ phỉ trước đay, nếu nhìn thấy rồi liền không lo lắng vậy nữa." Triệu Du Hoán vẫn cười hì hì như cũ nói.

Lần này do nhiều người vượt ngục, dân chúng chết hơn mười người, trừ rất nhiều tù phạm bị mất mạng trên đường ra, phần lớn đều bị bắt về trong lao. Đương nhiên, cũng có một số phần vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sau này Triệu Du Hoán nói, Triệu Tri phủ vì chuyện này mà phải gánh vác áp lực rất lớn.

Khi biết được, Vân Hoan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi cảm thấy thất vọng. Đời trước, nàng đối chuyện này cũng không thương tâm, hơn phân nửa là bởi vì có ý nghĩ 'chuyện không liên quan đến mình', mà lần này, nàng lại chú ý một người - Tô Thiên Lạc.

Đúng theo như lời Triệu Du Hoán nói, nữ tù phạm trời sinh thế yếu, chạy cũng không nhanh, huống chi lần vượt ngục này rất nhiều động tĩnh, quan phủ phản ứng cũng nhanh, vậy nên rất nhiều người chưa chạy được ra khỏi thành đã bị bắt. Nhưng Tô Thiên Lạc lại là noài ý muốn duy nhất.

Quan phủ điều tra trong thành ngoài thành mười dặm xung quanh nhiều ngày, bắt lại được rất nhiều tù phạm may mắn chạy ra ngoài, nhưng chỉ có Tô Thiên Lạc là không thấy bóng dáng.

"Quả là tà môn mà!" Vân Hoan nói.

"Ta đã phái người đi canh chừng lối đi Kinh thành cả đường thủy và đường bộ. Trừ khi bà ta không muốn đi gặp Hướng Vân Cẩm, bằng không bà ta nhất định không chạy thoát được, nàng đừng lo lắng." Trường Bình thấy nàng tinh thần hoảng hốt, vỗ vỗ bả vai nàng nói.

"Ta chỉ cảm thán thôi, đúng là có dạng nương nào thì sẽ có dạng nữ nhi đó!" Vân Hoan lắc lắc đầu, "Ngày hôm qua cha mới nhận được một phong thư nhà của Hướng Vân Cẩm gửi, chàng đoán trong thư nàng ta viết gì?"

"Hả?"

"Ha ha, nàng ta nói nàng ta tìm một vị thần y bắt mạch, nói trong bụng nàng ta chín phần là con trai!" Vân Hoan thở dài, "Nếu không phải cha sợ nàng ta bị động thai không cho ta nói chuyện Tô Thiên Lạc, bằng không ta đã sớm viết phong thư đi tức chết nàng! Có con trai thì giỏi lắm à! Cả ngày đi khoe, sợ người khác không biết chắc!"

Chỉ sợ sinh ra không giống Thành Chương, vậy thì bi kịch luôn! Vân Hoan khó tránh khỏi độc ác nghĩ.

"Để nàng ta đắc ý đi." Trường Bình cười nói, "Dù sao cũng không đắc ý được bao lâu. Chúng ta thêm chút sức, một lần sinh mười đứa tám đứa, nam nữ đều được, trên số lượng phải chiến thắng!"

"...." Vân Hoan im lặng một lát, rốt cuộc nhịn không được nói: "Trường Bình, tuy rằng ta cầm tinh con heo, nhưng là, ta không phải heo."

Trường Bình xoa xoa đầu Vân Hoan, làm như có thật nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối có thể nuôi nàng thành heo."

"...." Vân Hoan hoàn toàn không còn gì để nói, quay lưng lại không thèm để ý đến hắn, tâm tư lại càng trầm: ngươi nói tô Thiên Lạc này có thể đi được đâu?

Ung Châu ngoại ô thành Tây, miếu Thành hoàng cũ.

Tô Thiên Lạc giũ giũ bộ quần áo cũ đến không còn hình dáng trên người, bộ quần áo rách rưới mua từ trên người một nữ khất cái không biết có bao nhiêu là rận, nhưng là bà ta đành phải vậy.

Tô Thiên Lạc cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn, khó gặp được một lần tập thể đại đào vong, bị bà ta vượt được. Bà ta cũng thông minh, mấy ngày nay trong miếu Thành hoàng nhóm khất cái liên tục thảo luận, tù phạm người thì chết, người thì bị bắt trở lại, không còn lại mấy người chạy ở bên ngoài, mà bà ta cũng là một trong số đó.

Tô Thiên Lạc nàng có sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, chỉ cần có thể gặp được Hướng Vân Cẩm nữ nhi của bà ta, bà ta nhất định có một ngày có thể xoay người - cho dù là vụng trộm đưa bà ta đến trấn nhỏ nơi biên cương, thậm chí là Lưu cầu, bà ta cũng có thể sống sót.

Tô Thiên Lạc co thành một cuộn, đã mấy ngày chưa ăn cơm, nhóm khất cái cũ trong miếu Thành hoàng cơ bản đều là tay xin cơm lão luyện, luôn có thể được mấy đồng tiền hoặc bánh bao. Lúc này bà bà ở cửa đối diện đang cắn bánh bao, nhìn qua đặc biệt ngon.

"Ta nói ngươi...." Bà bà mở miệng nói chuyện, Tô Thiên Lạc thế này mới nhận ra là đang nói mình, vội vàng nâng đầu, "Ta nói ngươi phụ nhân nay, xem tuổi cũng không nhiều, sao cũng muốn đi xin cơm. Xin cơm cũng thôi, chỉ ngồi thì làm được gì!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Bên cạnh mấy bà bà khác phụ họa nói, "Chỉ ngồi một chỗ không có người cho ngươi cơm ăn đâu. Nhìn ngươi mặt mũi như hoa, làm cái gì chả được! Ngươi đụng vào đâu, sao lại ra nông nỗi như vậy đây!"

Các nữ nhân hỏi thăm tình huống của người khác luôn không gì không đủ, Tô Thiên Lạc có một gương mặt đẹp, mặc dù là đã bị bôi đen nhưng vẫn xuất chúng. Nữ nhân xuất chúng luôn khiến những nữ nhân khác ghen tỵ, không phân biệt tuổi tác.

Nhóm bà bà mắt thấy nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp trà trộn vào trong đám khất cái, nhất thời oán giận, bắt đầu bảy miệng tám lời nói lên. Tô Thiên Lạc trả lời qua loa, cuối cùng phải tông cửa xông ra: nếu lại tiếp tục hỏi, chỉ sợ thân phận của bà ta sẽ bị lộ.

Tô Thiên Lạc cúi đầu đi ra ngoài, những ngày quần áo rách mỏng manh, bụng ăn không no không biết còn phải chịu bao lâu, mấy ngày nữa bà ta phải nghĩ biện pháp đi tìm Hướng Vân Cẩm mới được. Tô Thiên Lạc nghĩ như vậy, bước chân không khỏi vội vàng thêm, lại đi lên phía trước thêm vài bước, trước mắt đột nhiên nhiều hơn hai cái chân, cũng không quan tâm là ai, cứ vậy đâm vào bà ta. Nàng ta không kịp dừng bước, chợt nghe trên đầu một người nam nhân bất mãn mắng: "Lão khất bà ở đâu đến đây! Không có mắt hay sao, đụng cái gì mà đụng!"

"Xin lỗi...." Tô Thiên Lạc vội vàng đáp. Đổi lại ngày thường, bà ta đã sớm mắng lại, nhưng là nam nhân trước mắt này người đầy mùi rượu, nếu bà ta lại lý luận, chỉ sợ nam nhân này sẽ làm ra chuyện gì khác người.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Tô Thiên Lạc tự an ủi.

"Mắt chó bị mù à!" Người trên đầu lại chửi, "Chậm trễ lão tử phát tài!"

Người nọ nói xong liền nghênh ngang rời đi, Tô Thiên Lạc chỉ nghĩ người này không phân rõ phải trái. Đợi hắn đi rồi bà ta mới phát hiện trên đất chẳng biết lúc nào nhiều hơn một túi tiền, Tô Thiên Lạc cảm thấy vui vẻ, nghĩ cuối cùng nhặt được món hời lớn. Chỉ là khi mở ra vừa nhìn liền thất vọng, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một tờ giấy gấp lớp.

"Còn tưởng rằng có tiền cơm..." Tô Thiên Lạc thì thào nói, dứt khoát mở tờ giấy này ra nhìn, lập tức con ngươi trợn trò: đây đúng là chữ của Hướng Vân Cẩm, một tờ giấy nợ giấy trắng mực đen!

Tô Thiên Lạc trong lòng quýnh lên, quay đầu lại nhìn bóng lưng nam nhân kia, quả thật là càng xem càng cảm thấy quen mắt, trong lòng vòng qua vô số loại khả năng, trong nháy mắt liền nhớ tới ngày Hướng Vân Cẩm thành thân, nàng thất hồn lạc phác. Chỉ là bây giờ, bà ta không biết là thất vọng hay là nên tuyệt vọng.

Đây là nữ nhi tự tay bà ta dạy dỗ, ở trong mắt bà ta, nữ nhi của mình dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn có thông minh. Nhưng chính là nữ nhi đó, trước khi gả đi, lại cắn ngược cha ruột của mình một miếng.

Chỉ cần có thể gả đi ra ngoài, Vân Cẩm cũng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào - sợ là nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến, nếu không phải hôm nay mẫu thân mình rơi xuống tình cảnh này, tờ giấy nợ này rơi vào tay Hướng Hằng Ninh, mẫu thân nàng ta, mẫu thân ruột từ nhỏ yêu nàng sủng nàng coi nàng như trân bảo, sau này ở nhà chỉ sợ bước nửa bước tiếp nối gian nan.

"Ta đây là tạo ra cái nghiệt gì chứ...." Tô Thiên Lạc cảm thấy suy sụp, ngồi dưới đất hồi lâu, bà ta rốt cuộc hạ quyết tâm, cầm tờ giấy này đuổi theo hướng đi của Ôn Ngọc Lương.

Ôn Ngọc Lương say rượu hoàn toàn không biết lúc này món đồ quan trọng nhất của hắn đã dừng trên tay người khác. Từ khi cầm lấy tờ giấy nợ này, hắn ở trong mắt kỹ nữ Tình Lại lại tràn ngập ánh sáng, lúc này Tình Lâu thấy hắn trở về, nhào lên chính là một cái hôn sâu. Ôn Ngọc Lương cười ôm lấy nàng ta liền muốn cởi quần áo nàng ta, Tình Lâu khẽ cười một tiếng né tránh, làm nũng nói: "Ngọc Lang, khi nào thì chúng ta đến cửa đòi khoản tiền này vậy.... Ta chờ không kịp rồi."

"Ta đã xem ngày rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi." Ôn Ngọc Lương cười gian sờ mông Tình Lâu, "Đã sớm nói với nàng, đi theo ta sẽ có ngày tốt."

"Người ta đây không phải là đi theo chàng à...." Tình Lâu lại nũng nịu, cao thấp sờ sờ thân thể hắn, nói: "Mau mau cho ta xem cái bảo bối đó đi, không thấy được nó trong lòng ta liền hốt hoảng. Mau để ta hôn nó!"

"Bảo bối của ta không phải là ở...." Ôn Ngọc Lương cười, cầm lấy tay nàng ta liền ấn xuống nơi nào đó, Tình Lâu 'phi' một tiếng, nói: "Ai nha, chàng biết ta muốn không phải cái này mà! Mau cho ta xem giấy nợ, đại bảo bối ấy!"

"Được được được...." Ôn Ngọc Lương nói xong liền đi sờ túi tiền, chính là móc móc, rượu liền tỉnh hơn phân nửa, rồi sau đó lại mắng: "Cái lão tặc rách kia!"

Hắn mắng rồi liền lao ra cửa, chưa đi được hai bước liền thấy lão khất bà vừa rồi, hắn chưa nhìn rõ liền mắng: "Lão tặc rách kia, đưa túi tiền cho ta!"

"Ngươi gọi ai là lão tặc bà!" Tô Thiên Lạc mắng, "Mở to mắt chó của ngươi ra xem ta là ai!