Editor: Linh.

Đừng nhìn Ung Châu tứ thiếu này thanh danh không tốt, nhưng nàng lại nhớ được mang máng tương lai Lâm Khinh Nam thừa kế nghiệp cha, trở thành Đại tướng quân uy danh truyền xa. Năm năm sau, chỉ bằng một câu “cá đông pha hà hương mĩ vị đệ nhất nhân gian” của Lâm Khinh Nam, làm đại trù sáng chế ra món ăn này nổi danh, cũng để cách làm món ăn này lưu truyền dân gian.

Rửa sạch cá trắm đen trong tay, cho vào chảo dầu rán vàng gắp ra đĩa sau đó cho hành, gừng vào phi thơm, cuối cùng cho thịt ba chỉ và cá vào, để lửa nhỏ sốt chín. Gắp cá ra đặt trên lá sen, như cá vượt long môn, hương vị này càng thêm vô cùng ngon miệng.

Vân Hoàn làm xong tất cả đã mất không ít công phu, đến lúc nước trong chảo cạn còn một lúc lâu nữa. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Vân Hoan lại làm thêm hai món ăn nữa, làm Lý Đại Chủy đứng bên ngoài nhìn ánh mắt đều trợn tròn, trốn sang một bên kéo kéo góc áo Chương Khuê nói: “Chưởng quầy, Nhị tiểu thư là người trong nghề à?”

“Ta cũng không hiểu được.” Chương Khuê thấp giọng trả lời, một đôi con ngươi dừng trên Vân Hoan quen thuộc lại xa lạ, có nhiều vấn đề lắm, hắn cũng muốn hỏi rõ ràng.

Đợi đến khi Vân Hoan đặt tất cả thức ăn lên bàn, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sai người làm mang thức ăn lên, bản thân cũng đi theo lên lầu hai, mới đến cửa phòng đã nghe thấy thanh âm trêu tức của Triệu Du Hoán, “Đều nói thân mình huynh không tốt, mặn chay không vào, huynh cũng không sợ ăn đến hoảng.’

“Đồ ăn cũng không ngăn nổi miệng ngươi à!” Thanh âm lạnh lùng của Tống trường Bình truyền qua, bên trong yên tĩnh một lát, nàng mới bước vào trong cửa.

Triệu Du Hoán ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: “Ta còn cho rằng Nhị tiểu thư định làm một đĩa khoai tây xào dấm đến đuổi chúng ta đây. Tuy khoai tây xào dấm này vô cùng ngon, nhưng Nhị tiểu thư không khỏi keo kiệt chút. Cũng may, còn có mấy món này nữa!”

Dứt lời, liền dùng đũa gắp một miếng, mới cho vào miệng, lập tức ngẩn ra.

“Sao vậy, rất khó ăn?” Vương Sở Giang thấy hắn nhíu mày, chiếc đũa đang vươn ra liền dừng lại, thấy Triệu Du Hoán lắc đầu liền dứt khoát gắp một miếng cá to cho vào miệng.

Mấy người khác thấy thế cũng vội gắp thức ăn, chỉ riêng Tống Trường Bình chậm rãi từ từ gắp một miếng bé, qua đầu lưỡi xuống bụng, đặt đũa xuống chậm rãi nói: “Hương vị độc đáo.”

Không nói ngon, chỉ nói độc đáo.

Vân Hoan mơ hồ xẹt qua một chút thất vọng, Triệu Du Hoán đang ăn ngấu nghiến, thấy thế liền dừng đũa lại, nói: “Nhị tiểu thư đừng để ý, Tống đại thiếu gia nổi tiếng kén ăn, khó mà nghe từ miệng huynh ấy nói ra một chữ tốt. Lại nói, huynh ấy cũng không thích ăn cá. Cá này ăn ngon thật!”

“Xứng đáng làm mĩ vị đệ nhất!” Lâm Khinh Nam cũng rung đùi đắc ý, vừa cúi đầu lập tức nhíu mày. “Vương Sở Giang, ngươi để lại cho ta một ít!”

Thấy mấy vị công tử thế gia không chú ý tướng ăn như vậy, Hướng Vân Hoan có chút sợ run, hoàn hồn lại liền nghe thấy Tống Trường Bình hỏi nàng, “Trước đây ở Phong Niên sao chưa từng được ăn món cá này?”

“Đây là món ăn mới của bổn điếm!” Hướng Vân Hoan trả lời.

Tống Trường Bình gật gật đầu, không thích ăn cá nhưng lại ăn nhiều hơn hai gắp đậu hũ.

Một bữa cơm này, cuối cùng chủ và khách đều vui mừng, lúc Triệu Du Hoán sắp đi cố ý cho thêm gấp đôi bạc, còn nói không ít lời khen tặng, Hướng Vân Hoan thoải mái nhận.

Đợi bọn hắn đi rồi, sắc mặt Vân Hoan dần dần trầm xuống, Chương Khuê cũng là bụng đầy nghi vấn, nhưng lúc này, hắn muốn thảo luận mấy chuyện khác.

“Từ sau khi Hướng gia đi, phu nhân thường xuyên đến tửu lâu.” Ngâm cho Vân Hoan một bình Bích Loa Xuân, Chương Khuê chậm rãi nói: “Khi lão gia ở Phong Niên có đặt ra quy định cho phòng bếp, người không liên quan không được đi vào, dù là phu nhân cũng thế. Nhưng mấy ngày nay phu nhân lại thích đi dạo quanh phòng bếp, thấy người làm liền khoa tay múa chân cũng thôi, còn hò hét Lý Đại Chủy. Mọi người nhịn nàng nhường nàng, ta nghĩ chờ lão gia trở về là tốt rồi, cũng khuyên nhóm người.”

“Qua mấy ngày, phu nhân lại nói muốn xem sổ sách. Sau khi xem xong, nói nguyên liệu chúng ta chọn mua có vấn đề, chọn mua nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều cao hơn thị trường rất nhiều, sợ là đã ăn được rất nhiều từ trong đó. Lão Ngô chọn mua nguyên liệu tiểu thư ngài cũng biết đến, làm việc ở Phong Niên mười mấy năm, chưa bao giờ nhầm lẫn, lão gia cũng tín nhiệm hắn. Nhưng phu nhân cứ như vậy đuổi hắn đi rồi, ta không chịu, nàng lại nói ta bao che lão Ngô, chờ lão gia trở về còn muốn tính sổ sách với ta!” Chương Khuê nói xong cũng thở dài, “Ta thì không lo lắng, nhưng lão Ngô trên có già, dưới có trẻ, chỉ dựa vào Phong Niên qua ngày. Già rồi còn bị người oan uổng. Haiz.”

Quả đúng là Tô thị chọc họa. Vân Hoan cau mày, “Vậy bây giờ chọn mua là ai? Bên ngoài rất nhiều đồ ăn cũng không bán là xảy ra chuyện gì?”

“Vẫn là bởi vì phu nhân!” Chương Khuê cao giọng nói: “Sau hôm đó, phu nhân liền sắp xếp một người vào, nói là huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng, rất biết chọn mua nguyên liệu nấu ăn. Kết qua người nọ mua về tất cả đều là thứ phẩm, phòng bếp từ đầu đã không dám dùng! Ta đi xin chỉ thị của phu nhân, phu nhân chỉ nói đó là huynh đệ nhà mình chọn mua, tin được. Còn nói bây giờ chúng ta tiêu phí quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, không chừng tương lai còn muốn tăng giá thức ăn, ta khuyên nàng lại không nghe. Ta sợ tiếp tục như vậy, Phong Niên muốn gặp rắc rối, chỉ có thể bớt một số món xuống.”

“Tô thị này!” Vân Hoan thật sự tức đến ngứa răng, cái gì mà huynh đệ nhà mẹ đẻ, xưa nay chính là cái đồ không sinh được con, đồ nhà quê cái gì cũng không biết, tên béo chết bầm, hắn không tham ngân lượng trong đó mới lạ!

Trách không được năm đó Phong Niên xuống dốc nhanh như vậy, có Tô thị ở đây, có nhà nào mà không sụp!

“Làm phiền Chương thúc thúc đi một chuyến, hôm nay hãy mời lão Ngô trở về.” Vân Hoan thấp giọng nói.

Chương Khuê vội vàng trả lời: “Mấy ngày trước lão Ngô nói muốn về nhà cũ bị ta ngăn lại, lúc này hắn còn đang ở nhà ta, lập tức là có thể mời trở về. Chỉ có điều, làm vậy nhất định sẽ đắc tội cữu lão gia.”

“Cái gì cữu lão gia! Lúc này hắn đang ở đâu, ta lập tức đi đuổi hắn!” Vừa vặn lúc này tràn đầy lửa giận, không tìm ai đó để phát tiết nàng còn ngại trong lòng buồn bực.

Không phải là tận lực nuôi hư nàng, dưỡng cho điêu ngoa hay sao? Vừa vặn, nàng sẽ điêu ngoa một phen cho Tô gia nhìn xem, cái gì mới gọi là “điêu ngoa”!

Vân Hoan sắc mặt âm trầm, bảo Chương Khuê đi mời lão Ngô đến, bản thân thì đi đến khố phòng*.

(*) Khố phòng: phòng để đồ.

Trước cửa khố phòng, Bàn Tử Tô Đại trung thực trước kia chỉ mặc bố ý vải thô, bây giờ thắt lưng đã sớm tròn, mặt thì giống lưu manh, một bộ quần áo tím càng khiến hắn thêm tục tằng. Lúc này hắn đang chỉ huynh bọn tiểu nhị khiêng này nọ, vừa chống nạnh vừa thét to, “Đều cẩn thận chút cho gia! Bên trong này tùy tiện một món đồ đều bằng mấy năm tiền công của các ngươi, cho dù các ngươi bán mình cũng không mua nổi! Nương Hi Thất, ngươi để ý chút cho lão tử, nếu mẻ lão tử lấy mạng ngươi!”

Tư thái, vẻ mặt này, thật sự cho rằng bản thân là gia trong nhà, nhấc chân liền đá trúng cẳng chân của một người, làm người nọ lảo đảo hai lần.

Vân Hoan thật sự là có chút không nhìn được, từ xa đã cất cao thanh âm nói: “Cậu thật đúng là uy phong!”

“A, sao Nhị tiểu thư lại đến đây?” Tô Đại vội vàng cười nịnh nọt. Phải biết rằng trước đây Tô Đại chính là người nhà quê, nếu không phải muội muội vận khí tốt, gả cho Hướng Hằng Ninh làm bình thê, hắn hôm nay vẫn là ma quỷ không rõ ngày tháng. Luận thân phận thì bình thê vẫn chỉ là thiếp, không thể so với chính thê, hai nhà Tô – Hướng cũng coi như không phải thân thích, Tô Đại thấy Vân Hoan cũng phải quy củ gọi một câu ‘tiểu thư’.

Vài năm trước khi Vương thị chết, Hướng gia bi thống, Tô Đại lại đốt phảo cả một ngày, sau này Tô thị biết hung hăng nói hắn một phen.

Bây giờ đây, tiểu thư biến thành Nhị tiểu thư, Tô gầy cũng biến thành Tô bàn tử. Có thể thấy được cuộc sống của Tô Đại, quả nhiên là đường làm quan rộng mở.

“Đây tất cả đều là cậu chọn mua? Cậu thật sự là vất vả.” Vân Hoan mỉm cười, Tô Đại thấy thế vội khoe khoang nói: “Có cái gì vất cả. Đều là người một nhà, mệt một chút không coi là cái gì, chính là bọn người làm này không thích hợp, tay chân chậm chạp!”

Khi nói chuyện còn không quên nhấc chân đá người, làm đầu gối người này khụy xuống, đồ vật trên vai cũng thật sự nặng, không chịu nổi lảo đảo, này nọ vốn ở trong rổ lập tức rơi ra một hộp.

Vân Hoan xoay người vừa thấy, đúng là một hộp tổ yến. Nhưng là khi nhìn chất lượng, nàng lại nhíu mi.

“Nương Hi Thất, ngươi đồ phế vật! Ngươi biết đồ vật trong hộp này là bao nhiêu tiền không!” Tô Đại giơ tay muốn đánh người làm này, tay vừa muốn hạ xuống, một bên Vân Hoan lại ‘ơ’ một tiếng.

“Cậu, tổ yến này, ngươi mua?”

“Ách.... A?” Tô Đại sững sờ một chút, “Là ta mua, sao vậy?”

“Tổ yến tốt như vậy, rất đắt đúng không?” Vân Hoan cười như không cười hỏi.

“Còn không phải sao.” Khuôn mặt Tô Đại vừa rồi còn có chút ngưng trệ lập tức tươi cười dào dạt, lại bốc phét nói: “Này nọ ở Phong Niên chúng ta tự nhiên là không thể kém. Cái này là ta mua ở cửa hàng Hằng Thịnh, từng cái đều là hàng thượng phẩm đấy! Dù là một cái này, cũng là trăm lượng bạc!”

Hắn nói thật sự là nước miếng tung bay, khi nói đến một trăm lượng, còn dựng thẳng lột ngón tay lên lắc lư, đang định tiếp tục nói hết, trước mắt liền hoa lên, giống như có gì đó nện vào mặt hắn.

Trên mặt xẹt qua cảm giác đau đớn, Tô Đại tùy tay liền bắt lấy thứ kia, đợi khi hắn thấy rõ trên tay là cái gì, mặt hắn lập tức tức giận thành màu đỏ.

“Ngươi...” Tô Đại đang định phát tác, Vân Hoan lại không để ý vỗ vỗ tay, cười nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, ta lỡ tay đánh rơi tổ yến, ngươi lại bóp nát nó. Dù là một cái này, cũng là một trăm lượng bạc, ngươi muốn đền thế nào?”

“Rõ ràng là ngươi ném vào mặt ta!” Tô Đại vừa muốn biện giải, Vân Hoan vẻ mặt vô tội đảo qua những người có mặt ở đây, hỏi: “các ngươi thấy ta quăng tổ yến vào mặt Tô lão gia sao?”

“Ngươi...” Tô Đại tức giận, hận không thể quăng mảnh nhỏ tổ yến trong tay trở về, nhưng còn chưa ném ra, Vân Hoan đã tiến thêm một bước, nhướn mi cười như không cười nhìn hắn, khiêu khích nói: “Cho dù là ta cố ý ném ngươi, thì làm sao? Đây là đồ của nhà ta, ta quăng không được sao?”

Trong nháy mắt đó, Tô Đại thế nhưng lại cảm thấy ánh mắt Hướng Vân Hoan giống như có thể đốt cháy người khác, khí phách trên người nàng đột nhiên làm hắn khiếp sợ. Nhưng ý cười trên bờ môi bọn tiểu nhị ở bên cạnh làm hắn cảm thấy cô cùng hổ thẹn, hắn ngạnh cổ lên định lý luận, Hướng Vân Hoan đã xoay người nói với bọn tiểu nhị, “Đặt tất cả này nọ trong tay các ngươi xuống. Ta muốn, mở, hòm, kiểm, hàng!”