Theo truyền thống, ngày đầu tiên đương nhiên ăn bữa trưa ở nhà bác Cả Chu Quốc Phú. Đêm đó, nhà chú Ba ngủ ở nhà bác Cả. Sáng mùng bốn, mọi người tụ tập ở nhà Chu Tiểu Vân, từ sáng sớm Triệu Ngọc Trân đã thức dậy để chuẩn bị mọi việc.

Ba Chu đến nhà bác Cả mượn bàn ăn lớn, đủ chỗ cho mười người, nếu có thêm trẻ con thì kê sát ghế vào vẫn ngồi vừa. Từ trước tết Triệu Ngọc Trân đã chuẩn bị sẵn gà, vịt, thịt, cá, bày từng đĩa từng đĩa trên bàn ăn.

Lúc người thân đến nhà ăn cơm ngày Tết phải dùng tiêu chuẩn cao nhất để đãi khách. Nếu mỗi người không được ăn no thì mặt mũi chủ nhà mất sạch. Vì thế, mọi khi nấu ăn còn tiết kiệm mỡ như Triệu Ngọc Trân cũng hào phóng, dùng mỡ xào.

Tuy trong bốn anh em nhà họ Chu, nhà mình nghèo nhất nhưng từ trước đến nay bà luôn chi tiêu hào phóng, một năm mới có một ngày dù sao cũng phải ra vẻ một chút, không thể để mọi người coi thường. Nghĩ bụng thế, bà lại thả thêm thịt viên vào nồi.

Chu Tiểu Vân không thích ngồi ở góc bàn. Già trẻ lớn bé quây quần xung quanh bàn, trẻ con bị kẹp chặt, phải đứng dậy mới gắp được thức ăn. Cô lấy cớ xuống bếp phụ giúp, ba Chu bận nên tuỳ ý cô.

Củi dưới đáy nồi nổ lép bép, Triệu Ngọc Trân luôn chân luôn tay xào nấu, Chu Tiểu Vân đảm nhiệm việc bê thức ăn.

Bát canh nóng hổi người lớn bưng còn thấy nóng, Triệu Ngọc Trân sợ con gái bị phỏng không cho cầm trực tiếp. Chu Tiểu Vân cầm khăn lau bát áp quanh miệng bát, độ nóng vừa phải lại không lo trượt tay, được mẹ khen thông minh.

Chu Tiểu Vân thấy có món mình thích thì bảo mẹ phần một ít trong chén nhỏ cho mình. Một người ăn thoải mái không phải tranh cướp, thích hơn ngồi bàn lớn nhiều!

Một bữa trưa ăn gần đến hai rưỡi chiều. Triệu Ngọc Chân thu dọn đồ thừa, bác gái Thẩm Hoa Phượng và thím ba Tống Minh Lệ cũng xuống giúp. Trẻ con đều chạy ra ngoài chơi, chỉ có Chu Tiểu Vân ở lại, quét nhà, xếp gọn ghế.

Thẩm Hoa Phượng khen: “Chị bảo thím hai này, Đại Nha nhà thím đúng là đứa trẻ ngoan hiếm thấy. Mới tí tuổi, mà cái gì cũng biết, y hệt bà cụ non. Mấy hôm trước, con bé và Đại Bảo mang nồi sang trả, chị thấy bên trong có bánh bao nhỏ hơn nên hỏi dăm ba câu, thế mới biết là bánh bao Đại Nha nặn. Em xem, con bé mới mấy tuổi mà tay lại khéo thế chứ, ui chao, còn làm được cầu lông gà. Tiểu Hà nhà chị ở nhà hay đá cầu nghe nói cũng do Đại Nha làm.”

Bên ngoài Triệu Ngọc Trân cười, khiêm tốn mấy câu, thực ra trong lòng hoa nở tưng bừng. Không có người mẹ nào không thích nghe người khác khen con mình.

Tống Minh Lệ hơn nửa năm không về quê, lần đầu tiên nghe nói, không khỏi nhìn kĩ Chu Tiểu Vân. Chỉ thấy cô bé nghe thấy được khen cũng không tỏ vẻ đắc ý, lễ phép cười với Thẩm Hoa Phượng, xếp gọn ghế dài chồng lên nhau thành từng hàng.

Thấy Chu Tiểu Vân không kiêu ngạo, Tống Minh Lệ tán dương, mỉm cười gật đầu: “Lâu rồi em chưa về, trẻ con thay đổi nhanh thật. So với trước đây,Đại Nha trưởng thành hơn, có thể đi học được rồi.”

“Thím Ba ơi, Đại Nha nhà chị năm ngoái đã vào lớp một rồi.” Triệu Ngọc Trân vinh hạnh nói. Tống Minh Lệ tốt nghiệp đại học, lại làm giáo viên, những lời khen của cô ấy giá trị hơn chị dâu cả nhiều.

Tống Minh Lệ rất ngạc nhiên: “Thật sao? Em nhớ sang năm nay Đại Nha mới bảy tuổi. Năm ngoái, sáu tuổi con bé đã đi học ư? Đọc sách sợ sớm quá. Đại Nha, ở trường, con có nghe hiểu bài không?”

Chu Tiểu Vân không thích khoe khoang, gật đầu trả lời ngắn gọn: “Con có thể hiểu ạ.”

“Đứa bé này khiêm tốn quá. Cuối kỳ thi, hai bài đều đạt điểm tuyệt đối. Nghe Hải kể con bé đứng đầu khối lớp một đấy nhé.” Thẩm Hoa Phượng sớm nghe con mình Chu Chí Hải nói chuyện Chu Tiểu Vân đứng đầu kì thi, lúc đó ở nhà còn than ngắn thở dài. Cùng là trẻ con sao lại khác nhau nhiều như vậy?

Thấy sự kinh ngạc lộ rõ trong ánh mắt Tống Minh Lệ, lòng hư vinh của Triệu Ngọc Trân được lấp đầy. Được một lần ngẩng cao đầu trước cô em dâu luôn hơn mình mọi mặt quả là chuyện đáng ghi vào sử sách: “Đại Nha xin đi học. Ban đầu chị và anh em không đồng ý, thấy con bé đến trường quá sớm, nhưng nó cứ kiên quyết theo ý mình, anh chị không còn cách nào đành gật đầu. Không ngờ, thành tích cao như vậy.”

Tống Minh Lệ lập tức nhìn Chu Tiểu Vân bằng con mắt khác xưa. Là một cô giáo, cô luôn có ấn tượng tốt với học sinh ngoan, chăm chỉ học hành. Sau đó, Triệu Ngọc Trân kể hết các ưu điểm của con gái mình, dù chưa hề có nửa điểm quá lời cũng đủ khiến Tống Minh Lệ ngạc nhiên hơn nữa.

Chu Tiểu Vân rất vui vì thím ba đánh giá tốt về mình nhưng nghe mẹ mình nói thao thao bất tuyệt, dù da mặt cô dày cũng không chịu nổi, chạy trối chết.

Hôm sau, đoàn người di chuyển đến nhà cô Út.

Hôm nay là mùng năm, gọi là xông năm cũ. Nhà Chu Phương rất rộng, trẻ con chạy qua chạy lại ầm ĩ khắp nhà. Con gái do Chu Tiểu Hà dẫn đầu, cộng thêm Chu Tiểu Vân và Ngô Mai, tính cả Nhị Nha bé nhất tổng cộng có bốn người tụ tập nhảy dây, đá cầu, coi như văn nhã. Đám con trai Đại Bảo lớn nhất, nhì là Chu Chí Hải, Ngô Lỗi, cộng thêm Chu Chí Viễn và Tiểu Bảo, năm bé trai dưới sự lãnh đạo của Đại Bảo quậy tung trời.

Hai ngày nay, người vui nhất là Chu Chí Viễn nhà chú Ba. Cậu là con một trong nhà, có rất ít bạn bè. Lần này được chơi cùng các anh chị em họ khiến cậu cực kỳ vui vẻ. Đến tối, dỗ mãi mà không chịu về.

Chu Chí Dân nói nửa ngày không được, Tống Minh Lệ nghiêm mặt, không nói hai lời, Chu Chí Viễn đã ngoan ngoãn xoay người. Người trong nhà đứng xem cười không ngớt.

Bà nội không đành lòng thấy cháu trai mình thương yêu nhất ủ rũ, ghé vào tai nói thầm: “Viễn Viễn, cháu đừng buồn. Ngày mai, nhà bác Cả, bác hai và nhà cô Út đến nhà chúng ta ăn cơm. Mai con lại được chơi với anh Đại Bảo.“

Chu Chí Viễn nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt.