Buổi hẹn cuối tuần cũng đã tới, trước khi Vũ Thần ra ngoài liền ăn mặc tử tế một phen, cậu lo lắng nếu mặc chính trang có thể làm không khí trở nên áp lực, cho nên cậu liền mặc quần áo thoải mái một chút nhưng không tỏ vẻ lỗ mãng. Quần áo cắt vừa người, áo khoác ngoài bằng len kết hợp với quần áo bên trong màu trắng, lại thêm chiếc khăn ống càng tăng khí chất con người, khiến khuôn mặt hơi non nớt của Vũ Thần thoạt nhìn trầm ổn không ít.

Cậu ra ngoài một ngày vẫn là không yên lòng về Vũ Mao nhất, cho nên cậu không quên nói rõ mọi việc với Vũ Nhung rồi mới yên tâm đi tới cuộc hẹn.

Cậu cố ý tới quán cà phê đã hẹn trước nửa tiếng đồng hồ, dọc đường không kẹt xe gì hết nên hết thảy coi như thuận lợi. Mà Vũ Thần hoàn toàn không biết em gái mình mang theo bé con theo dõi ở phía sau cũng đang âm thầm quan sát cuộc hẹn hò của cậu.

Trước khi ra ngoài, Vũ Nhung cố ý ăn mặc nhìn người lớn hơn rất nhiều, như vậy mang theo Vũ Mao ra ngoài cũng trông giống một người đã có chồng đôi chút. Vì đỡ tốn sức, cô dùng một cái địu mang Vũ Mao ở trước ngực, cứ như vậy đi ra ngoài giống như là một người đã kết hôn. Vũ Nhung rất cẩn thận đi theo phía sau Vũ Thần, cô vốn muốn gọi điện cho Phương Trạch nhờ anh mang Vũ Mao đi chơi, nhưng mà nghĩ lại, như vậy không ổn, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì cô không gánh nổi, hơn nữa hiệu quả của việc lần trước cũng không lớn lao gì, cô đành phải tìm cách khác.

Suy nghĩ thật lâu, cô quyết định đổi phương pháp khác, cô trực tiếp nói địa điểm xem mắt của Vũ Thần cho Phương Trạch biết.

Làm như vậy cũng không phải vì chính cô, mà chính là Vũ Nhung phát hiện mỗi lần Vũ Thần quay về nhà mà nói chuyện về Phương Trạch với cô thì dường như không có tình cảm gì hết. Ngoài mặt thì Vũ Thần đều thờ ơ lãnh đạm với Phương Trạch nhưng cô vẫn cứ cảm thấy Vũ Thần đang dao động. Cho nên làm như vậy, cô muốn biết Vũ Thần có tự lừa gạt tình cảm của chính mình hay không, tiếp theo cô cũng muốn biết trái tìm Phương Trạch đối với anh trai cô có bao nhiêu là thật lòng.

Ngoài mặt thì dường như là quan tâm tới chung thân đại sự của anh trai, nhưng thực chất là Vũ Nhung nhiều chuyện, cứ như vậy bước vào quán cà phê.

Vũ Nhung ăn mặc già dặn một chút, mang theo bé con, cô có thể cảm giác được lúc người bán hàng ghi thực đơn(1) có một chút khinh thường. Nhưng mà thôi, đây coi như là hi sinh vì anh trai vậy.

(1)nguyên văn ‘điểm đơn’: tức là lúc mình vào nhà hàng, xem thực đơn thì ngt ghi lại thứ mình muốn ấy.

Vũ Thần đến sớm hơn cô gái kia, cảm xúc phập phồng ngồi chờ. Tuy việc xem mắt lần này chỉ là ứng phó với ba cậu nhưng chuyện xem mắt đối với Vũ Thần cũng giống việc cô gái lần đầu bước lên xe hoa, cho nên mới trịnh trọng chờ đợi như vậy.

Vũ Thần ngồi chờ Từ Tuệ tới. Bên gái dường như là căn đúng giờ để tới, không sớm một phút mà cũng không chậm một giây, đúng giờ mà xuất hiện trước mặt Vũ Thần.

Người con gái ngồi đối diện Vũ Thần so với ảnh chụp thì có phần tự nhiên và hào phóng hơn. Vũ Thần nghe ba cậu nói Từ Tuệ là giáo viên môn ngữ văn trung học, cũng khó trách trong mắt lộ ra dịu dàng.

“Cô giáo Từ là giáo viên dạy văn à? Giáo viên là một nghề nghiệp rất thoải mái, nhất là các giáo viên trung học như cô.” Bình thường Vũ Thần tiếp xúc với con gái không ít, có lẽ do mục đích xem mắt nên cậu đối với Từ Tuệ có một tia không yên lòng, nhưng lại che giấu rất tự nhiên.

Từ Tuệ uống một ngụm cà phê, trên mặt luôn tươi cười thản nhiên, mái tóc dài uốn lọn lại mang theo một tia hấp dẫn của phụ nữ. “Kỳ thật thì không thoải mái, bởi vì tôi tương đối trẻ tuổi nên học sinh căn bản không coi trọng lắm. Anh làm việc ở bệnh viện à? Mới đầu nghe thấy anh là y tá nam tôi cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng mà anh nhất định là cẩn thận hơn đàn ông bình thường rất nhiều ha.”

“Có thể, chẳng qua việc làm hiện tại không cần tiếp xúc với bệnh nhân.” Vũ Thần khiêm tốn giải thích.

“À, công việc cũng khá ổn định. Bình thường anh thích làm gì?”

“Đọc sách, lúc nhàm chán thì cũng thích xem phim. Còn cô thì sao?”

…Hai người tán gẫu với nhau, nói cho đối phương hiểu biết về công việc, gia đình, sở thích và hứng thú của mình. Vũ Thần đơn thuần cảm giác nếu cùng Từ Tuệ kết làm bạn bè thì cũng không tồi, lại xem nhẹ việc hai người hẹn nhau tới đây là nói đến chuyện kết hôn.

Vũ Nhung một bên âm thầm quan sát, một bên cho Vũ Mao uống ly sữa dâu tây vừa mang lên. Nhìn thấy hai người tán gẫu rất vui, Vũ Nhung gọi điện cho Phương Trạch, cô cũng không dài dòng nhiều với Phương Trạch, cũng chẳng nghe xem ý tứ anh ra sao, chỉ là khuếch đại sự thật một chút, thêm mắm dặm muối lại bỏ thêm ít dấm chua. Nhưng Phương Trạch nghe xong thì không quyết định ngay mà lo lắng mình đường đột tới sẽ quấy rầy Vũ Thần hẹn hò nên lòng lại có gợn sóng không yên.

Vũ Nhung đối với phản ứng của Phương Trạch thì hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng rằng Phương Trạch sẽ buông điện thoại mà cấp tốc tới đây, không nghĩ tới Phương Trạch lại lo lắng như vậy. Vũ Nhung không hề hoang mang đút sữa cho Vũ Mao, lại cười trộm nói với Phương Trạch. “Tôi không sao cả, có điều cháu tôi lại muốn gọi cô gái kia là mẹ đó. Anh cứ từ từ lo lắng đi.” Cô nói xong một hơi thì cúp điện thoại.

Vũ Mao hoàn toàn không biết mình trở thành tòng phạm của cô mình, ánh mắt tròn tròn ngây thơ nhìn Vũ Nhung đòi uống sữa tiếp.

Không ngoài dự đoán của Vũ Nhung, sau mười phút cúp máy thì Phương Trạch quả nhiên xuất hiện trước cửa quán cà phê.

Vũ Nhung vẫy tay hi vọng gọi Phương Trạch lại đây bàn cách đã, nhưng có thể là cô ăn mặc quá mức quê mùa nên Phương Trạch sau khi nhìn một vòng thì không nhận ra cô.

Nhìn thấy Phương Trạch lập tức đi tới phía Vũ Thần, Vũ Nhung đang muốn dùng điện thoại gọi anh lại thì trước khi điện thoại kết nối, Phương Trạch đã đi vào tầm nhìn của Vũ Thần. Vũ Nhung đành phải phẫn nộ cúp điện thoại, tiếp tục mở to mắt ngồi trong góc quan sát.

Phương Trạch nhận được điện thoại của Vũ Nhung thì có chút do dự, nhưng mà nghe được câu nói trước khi cô cúp máy thì không kiên nhẫn nổi nữa. Dọc đường anh đều nhắc nhở chính mình đến lúc đó nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể xúc động. Nhưng khi bước vào quán cà phê, liếc mắt một cái thì thấy Vũ Thần và người con gái kia trò chuyện vui vẻ thì anh lại tức giận vô cùng.

Vũ Thần tán gẫu với Từ Tuệ rất thoải mái, hai người tính toán đi xem phim rồi sau đó đi ăn cơm chiều. Nhưng là lúc thảo luận về bộ phim đang chiếu hiện tại thì Vũ Thần lơ đãng nhìn xung quanh, Phương Trạch liền rơi vào tầm mắt cậu, tiêu sái đi tới, cao ngạo không ai bì nổi.

Vũ Thần không hề bối rối, cậu không muốn bị Phương Trạch làm mất mặt trước Từ Tuệ, liền nói tiếng xin lỗi với cô, sau đó chủ động đứng lên hỏi Phương Trạch. “Tới tìm tôi có chuyện gì?” Bởi vì Từ Tuệ ở đây cho nên Vũ Thần không trực tiếp đuổi Phương Trạch đi, vì thế khách sáo hỏi một tiếng.

“Thật ngại quá vị tiểu thư này, giờ tôi có việc quan trọng muốn nói với Vũ Thần. Quấy rầy hai người thật có lỗi.” Phương Trạch đi qua Vũ Thần, đi tới trước mặt Từ Tuệ hỏi, câu nói khách khí nhưng anh khí bức người lại toàn mùi thuốc súng, như là khiêu khích Từ Tuệ.

Từ Tuệ là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô cũng không có khả năng nói không được, liền nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, mỉm cười nói với Vũ Thần. “Nếu anh có việc gấp thì lần sau đi xem phim đi. Tôi về trước nhé.”

Vũ Thần lần đầu tiên hẹn hò không muốn bị Phương Trạch phá hỏng, lập tức gọi Từ Tuệ lại. “Không có, sẽ giải quyết nhanh thôi.”

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Phương Trạch lôi vào phòng vệ sinh trong quán cà phê, cánh cửa cũng bị khóa trái lại.

“Anh muốn làm gì? Anh có thể đừng chắn cửa hay không?!” Vũ Thần bị kéo vào phòng vệ sinh, trong lòng cũng bốc hỏa, Phương Trạch chặn cửa còn suýt bị đạp lên hai chân. “TMD, anh có để tôi yên hay không hả? Anh bị điếc hay mù hả, chuyện của ông đây không cần anh nhúng tay, không cần tới quấy rầy cuộc sống của tôi.”

Phương Trạch chặn cửa sống chết không cho Vũ Thần ra ngoài, Vũ Thần đá rồi lại đánh nhưng anh cũng mặc kệ. “Như vậy là có ý gì? Tránh ra cho tôi, đừng chắn cửa nữa.”

“Hiện tại em tùy tiện tìm người con gái kia kết hôn, thú vị ư?” Giọng nói Phương Trạch trầm thấp có chút khàn, anh bắt lấy bả vai Vũ Thần muốn đối phương nhìn thẳng vào mắt mình. “Sau đó nghênh ngang đem thiệp mời tới trước mặt anh sao?”

“Anh cho mình là ai chứ? Tôi muốn kết hôn với ai thì liên quan tới anh cái rắm a.” Vũ Thần không chút sợ hãi nhìn vào mắt Phương Trạch. “Tôi muốn kết hôn thì kết hôn, việc gì phải e ngại anh chứ? Đừng có mà…”

Nhiều chuyện… Hai chữ này trực tiếp bị nụ hôn của Phương Trạch ép xuống.

Phương Trạch gần như bá đạo hôn xuống đôi môi lải nhải của Vũ Thần, hai tay giữ chặt đầu cậu, cưỡng chế xâm lược mà nếm thử hương vị ngọt ngào đã khát vọng từ lâu, tuy vẫn chưa đủ cơn khát nhưng anh vẫn phải rời đôi môi ấm áp kia.

Tay anh không có buông ra, trán kề trán Vũ Thần, trong mắt hai người đều là đối phương.

Có thể là do hôn môi lâu làm cho Phương Trạch có chút thiếu dưỡng khí, hơi thở nóng bỏng phảng phất trên mặt Vũ Thần. “Em không cần kết hôn, cùng một chỗ với anh đi, anh thực sự yêu em. Cả đời này anh chỉ nhận định em thôi.”

Vũ Thần lại không quay đầu, hờ hững nhìn thẳng ánh mắt Phương Trạch. “Tôi đã không còn là tôi trước đây. Đã sớm kết thúc rồi, anh không cần nằm mơ nữa được không?”

“Em chống đối anh, thậm chí không quay đầu nhìn anh lấy một lần. Trái tim anh thật sự rất đau đớn, nhưng anh còn có thể khống chế, nhưng khi biết em cứ như vậy mà tùy tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn thì anh không thể nhẫn nhịn được nữa.” Phương Trạch sợ bị từ chối, giọng nói càng ngày càng thấp, cảm giác như nghẹn trong cổ họng không nói ra được. “Có thể trở lại như trước kia không, trước kia thiếu nợ em thì nay anh sẽ bù đắp, dùng thời gian cả đời này bồi thường cho em và Vũ Mao được không?”

Phương Trạch thật cẩn thận, hi vọng đáp án của Vũ Thần không khiến anh thất vọng. Vũ Thần không mắng cũng không nháo, im lặng không trả lời, anh lại khẩn cấp hỏi lại một lần. “Tin tưởng anh, được không?”

Vũ Thần lắc đầu, thản nhiên trả lời: “Không được.”

“Vì cái gì, anh không đáng để em tín nhiệm sao? Chuyện hai năm trước vẫn khiến cho em khúc mắc lâu như vậy sao?”

“Chuyện xảy ra hai năm trước tôi đã quên, không còn muốn nhớ lại. Tôi đều đã buông tay, anh cần gì phải nhắc lại làm gì chứ?” Thế công của Phương Trạch quá mức hung mãnh, Vũ Thần khó có thể chống đỡ nhưng nghĩ đến việc từ khi sinh Vũ Mao tới nay đã hai năm đều sống tốt, còn có cái gì không thể vượt qua chứ, bức tường thép trong lòng gần như đã sụp đổ.

Phương Trạch nói nhiều như vậy, lực đạo trên tay lại buông lỏng, Vũ thần bắt lấy áo Phương Trạch, nắm tay thành đấm không chút lưu tình mà đánh anh.

Một đấm này Phương Trạch hứng thật nặng, Vũ Thần liền nhân cơ hội mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.

Phương Trạch đuổi theo, cũng không thấy bóng dáng Vũ Thần, anh nện bước nhanh hơn chạy ra bên ngoài quán cà phê thì bị Vũ Nhung đang xem kịch vui gọi lại. “Anh Phương, anh bị rơi vật quý gì kìa.”

Phương Trạch nghe tiếng gọi của Vũ Nhung thì quay đầu lại, không khỏi mở to hai mắt, cho dù má trái bị đánh sưng lên làm cho ngũ quan tuấn mỹ cũng có chút sứt mẻ. Anh không phải bởi vì Vũ Nhung xuất quỷ nhập thần tới đây mà là vì bé con ở trong lòng Vũ Nhung không ngừng chớp chớp ánh mát đen nhánh sáng ngời nhìn bộ dáng chật vật của anh.

.:End 58:.

V: khà khà *cười tà* dễ mà cô.