Một ngày sau khi phẫu thuật, chất gây tê cũng sớm đã hết tác dụng, lúc Vũ Thần tỉnh ngủ hơi ngồi dậy trên giường, đau đớn từ miệng vết thương truyền đến, nhưng cậu nhìn thấy em bé nằm bên cạnh thì khóe miệng không khỏi cong lên.

Bảo bảo vừa mới bước vào cuộc đời này, thân thể nho nhỏ vẫn duy trì tư thế lúc ở trong bụng ba ba, hơi hơi cuộn tròn lại, bàn tay tự nhiên nắm lại như móng vuốt của con mèo nhỏ dịu ngoan. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, đôi mắt nhắm chặt lại, tựa hồ không có mở to mắt nhìn qua ba ba… Vũ Thần xem có chút xuất thần, ngày cậu chờ mong rốt cuộc cũng đến, giờ phút này bảo bảo đang hô hấp ngay cạnh cậu, lẳng lặng cảm thụ được thế giới xa lạ không quen biết này.

Hiện tại Vũ Thần cảm giác được mình có hết thảy, tựa hồ cuộc sống tốt đẹp đã từng theo đuổi cậu cũng đã chiếm được, chính là bảo bảo im lặng bên cạnh cảm thấy thật thỏa mãn vô cùng.

Đứa nhóc này, rốt cuộc con cũng tới thế giới này, có phải đối với hết thảy đều ngạc nhiên không? Đứa nhóc này… Đứa nhóc này…?

Đứa nhóc này còn chưa có tên?…

Trong thời gian chờ sinh Vũ Thần không nghĩ tới vấn đề đặt tên, tên của bé trai thì nên mạnh mẽ hào sảng một chút thì tốt hơn, Vũ Thần nghĩ nát óc mà không đặt được tên.

Cậu muốn cho đứa bé mọi điều tốt nhất cho nên đặt tên cũng thật thận trọng.

Đang lúc cậu muốn hỏi ý kiến Vũ Phong thì Vũ Nhung hấp tấp chạy vào, liền làm cho lời nói nơi cửa miệng Vũ Thần phải chuyển hướng.

Vũ Nhung nhìn thấy trẻ con thì hứng phấn không chịu nổi, nhưng bảo bảo đang ngủ nên cô lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt non mềm của bảo bảo.

Vũ Nhung nhìn đứa bé có chút mê mẩn, không đầu không đuôi hỏi: “Bảo bảo muốn gọi ta là cô hay là dì hả?”

“Nhung Nhung, đừng làm phiền anh nữa, anh là anh của em, gọi em là gì còn không biết rõ sao?” Vũ Thần vừa làm phẫu thuật xong, trước mắt thì tình hình thân thể không sao, nhưng vẫn có chút không chịu được. Nghe được lời của Vũ Nhung thì thiếu chút nữa mắc nghẹn.

“À, em biết rồi… Bảo bảo, nhanh lớn lên gọi cô nhé…” Vũ Nhung chột dạ gật gật đầu, lại nói thì thầm ở bên tai bảo bảo.

“Đúng rồi Nhung Nhung, bảo bảo còn chưa có tên đâu, em thấy gọi là gì thì hay? Kỳ thật anh nghĩ qua không ít tên, nhưng lại không quyết định được.” Vũ Thần nhẹ giọng dò hỏi.

Vũ Nhung nghĩ tới việc bảo bảo chưa được đặt tên thì trầm mặc một hồi, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, cô vội mở miệng nói: “Gọi Vũ Maođược không? Cùng tên của em đúng là cùng hiệu quả kỳ diệu như nhau. Anh, thế nào?”

“Không được tốt lắm, khi không lại đi hỏi em. Chi Tường được không? Vũ Chi Tường… Cũng rất hay nhỉ?” Vũ Thần nghĩ ra tên này cũng là vẻ mặt đắc ý. Đứa bé này là con cậu, cậu mong đứa bé một ngày nào đó đủ lông đủ cánh có thể bay lượn. Tiếp theo Vũ Thần nói ngụ ý sâu xa này ra, vốn tưởng nhận được sự ủng hộ của Vũ Phong, lại không nghĩ rằng bị từ chối thẳng thừng.

“Đối với đứa nhỏ không cần hi vọng quá cao, nó hạnh phúc là tốt rồi, không cần đem hi vọng của chính mình đặt vào người bảo bảo chứ? Ba cảm thấy được Vũ Mao thực sự đáng yêu. Đúng không Nhung Nhung?” Vũ Phong nhìn không ra là một người làm ông nội, rõ ràng còn có thể cùng Vũ Nhung tếu táo(1) nghĩ ra loại ý tưởng này.

“Không được. Vũ Mao này mà tính là tên sao, lần tới đứa bé đi nhà trẻ còn không bị bạn bè chê cười a?” Vũ Thần lý luận, tên ‘Vũ Mao’ này cũng có vẻ như người làm cha đặt tên chả có trình độ gì cả, cậu tất nhiên kiên quyết phản đối.

Cha con hai người này thực sự không có chút đáng tin cậy nào hết, cậu cũng không định hỏi bọn họ nữa cho nên chuyển hướng sang hỏi Dịch An đang im lặng.

“Cậu cảm thấy Vũ Chi Tường thế nào?”

Dịch An còn đang giúp Vũ Thần chỉnh lại vị trí gối đầu, làm cho cậu dựa vào thêm thoải mái một chút.

“Ừm, Chi Tường rất hay. Nhưng Vũ Mao thực sự đáng yêu.” Khóe miệng Dịch An cong lên, không phải anh cố ý trêu chọc Vũ Thần, chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đặt tên cho đứa bé là một việc lớn, như thế nào đều không thực tiếp thu như vậy chứ. Vũ Mao? Cũng quá kỳ quái a!

Trong phòng một đám người nhỏ giọng bàn cãi, chỉ sợ đánh thức bảo bảo đang yên giấc.

“Hừ, Tiều Thần con cũng đừng nói tới ngụ ý sâu xa của mình, con không đồng ý tên Vũ Mao này thì ba còn lý giải được a. Tên Vũ Mao quả thật có chút nông cạn… Cho nên tên đầy đủ gọi là Vũ Chi Tường, tên ở nhà là Vũ Mao. Như vậy được rồi chứ, muốn ba gọi cháu mình bằng cái tên Vũ Chi Tường như vậy thì ba gọi không được đâu… Vũ Mao gọi trôi chảy hơn, tên chính là dùng để gọi a.” Vũ Phong hoàn toàn không giống một người làm cha, nhưng thật ra là một người khẩu xà tâm phật, thuyết giáo cho Vũ Thần một chút.

“Được, được, được, không tranh cái nữa. Tên mụ là Vũ Mao đi.” Cuối cùng Vũ Thần thỏa hiệp.

Vũ Mao! Mao Mao(1)! Trong lòng Vũ Thần mặc niệm mấy lần, bắt buộc chính mình chấp nhận tên ở nhà này của con.

(1)chíp bông, định để cái này mà sao nó gái quá à, nhưng mà hảo dễ thương a ~

Vũ Nhung nhìn cháu trai cũng không ở lại lâu, sợ quầy rầy Vũ Thần nghỉ ngơi, liền đi về cùng Vũ Phong. Vũ Phong muốn ở lại một đêm, nhưng ngày hôm sau còn phải đi công tác, lại không thể xin phép nên ông đành để Vũ Thần ở lại nhà Dịch An tịnh dưỡng. Bởi vì bảo bảo có bảo mẫu chăm sóc nên ông cũng không lo người không đủ sẽ nhiều việc.

Đêm đến, sợ bảo bảo ban đêm khóc nháo quấy rầy Vũ Thần nghỉ ngơi nên bảo mẫu liền ôm bảo bảo sang phòng khác ngủ.

Nhưng Vũ Thần không ngủ được, miệng vết mổ ở bụng khiến cho cậu chỉ có thể nằm thẳng đơ trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà. Con trai cứ như vậy bước tới cuộc đời này, Vũ Thần hôm trước còn mang thai mà hiện tại lại trở nên móp méo, cậu xoa xoa bụng mình, cảm giác này giống như một giấc mộng không có thật.

Bảo bảo không có bên người, không có thói quen nên không ngủ được sao? Còn là bởi từ này về sau liền đảm đương thêm một phần trách nhiệm?

Vũ Thần thở dài, cậu không hi vọng đứa bé lớn dần trong hoàn cảnh gia đình như thế này, đứa bé vừa sinh ra, cảm giác của cậu lại mãnh liệt. Cậu không mang lại cuộc sống giàu sang cho đứa bé, cậu chỉ là muốn cho bảo bảo một cuộc sống hạnh phúc giản dị để lớn dần lên.

Vũ Thần không phải không có tự tin một mình nuôi lớn đứa bé, nhưng là cậu càng muốn cho đứa bé một mái ấm gia đình.

Có phải nên tìm một phụ nữ tốt để kết hôn hay không…

Ý niệm này nảy sinh trong đầu cậu cũng đều là vì lo lắng cho tương lai của đứa bé, nhưng đối với cậu thì phương pháp tốt nhất là cuộc sống phải trở lại quỹ đạo trước kia.

Vũ Thần nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng âm thầm tính kế hoạch cho tương lai, thế nào cũng không chợp mắt được.

Cửa phòng ngủ mở ra, Dịch An bước khẽ đi đến, nhìn thấy đèn ngủ vẫn sáng, Vũ Thần còn nằm trên giường tựa hồ chưa ngủ, lúc này anh mới lên tiếng hỏi: “Vũ Thần, vẫn chưa ngủ sao?”

“A, chưa ngủ. Có thể hôm nay ban ngày ngủ nhiều cho nên hiện tại không buồn ngủ. Bảo bảo đã ngủ chưa?” Trong lòng Vũ Thần vẫn không quên chuyện bảo bảo, nhìn thấy Dịch An vào liền vội hỏi.

Trong khoảng thời gian chờ sinh thì Vũ Thần đều ở tại nhà Dịch An, đa số thời gian là hai người ở chung với nhau, cho nên nhiều ngày ở chung nên cũng không còn mất tự nhiên nữa. Dịch An ở chung rất thoải mái, ít nhất cũng xem như vui vẻ.

“Đã ngủ rồi.”

Hiện tại thân thể Vũ Thần không thể chịu lạnh, Dịch An liền giúp Vũ Thần đắp chăn lại cho tốt.

Dịch An lấy ghế dựa đến bên giường rồi ngồi xuống, im lặng một lúc, hai mắt đối diện, trong mắt Dịch An toát ra dịu dàng không kìm nén được, gương mặt lạnh lùng cũng bị ánh mắt ôn nhu làm cho nhu hòa lại.

“Vũ Thần, chuyện sau này cậu đã nghĩ kỹ chưa? Vốn không nên nói điều này, nhưng là, cậu có muốn sống cùng tôi không? Tôi và cậu cùng nhau chăm sóc Vũ Mao.” Dịch An lần này nói ra, cũng là phân vân thật lâu. Dịch An chờ đợi đáp an, lại chỉ có thể dùng ánh mắt dịu dàng như nước che dấu bất an trong lòng.

Vũ Thần hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền đối mặt với ánh mắt Dịch An, ánh mắt dịu dàng chuyên chú làm cho lòng Vũ Thần trở nên mềm nhũn ra.

“Cùng cậu?” Kỳ thật Vũ Thần đã bắt đầu hiểu được tâm ý của Dịch An, cho nên hiện tại Dịch An đối xử với cậu thật tốt làm cho cậu cảm thấy hổ thẹn. Cậu không báo đáp lại được, mà Dịch An không cần cậu báo đáp, điều này càng làm cho lương tâm cậu bất an.

“Chúng ta không thích hợp.” Vũ Thần không chờ Dịch An nói tiếp, trực tiếp cự tuyệt anh.

“Tại sao lại không thích hợp, thời gian dài như vậy, cậu không cảm nhận được sao?” Kỳ thật hiện tại Vũ Thần cần một người ở bên cạnh, cần một người cùng cậu chia sẻ, cho nên Dịch An muốn nắm chắc cơ hội này, chỉ hi vọng Vũ Thần chấp nhận anh, về phần tình yêu, sau này có thể bồi dưỡng.

“Tôi cảm giác được, thời gian dài như vậy thực sự muốn nói câu cảm ơn cậu, đối với tôi đối với Vũ Mao còn có người nhà của tôi. Nhưng loại chuyện này không miễn cưỡng được.” Vũ Thần áy náy nhìn Dịch An, cậu không muốn kết quả làm tổn thương Dịch An, cậu lại cự tuyệt nói: “Có người bạn như cậu, tôi thực sự may mắn.”

“Không thử thì làm sao biết được? Tôi vẫn sẽ đối tốt với cậu, đối tốt với Vũ Mao, chỉ cần cậu chấp nhận là tốt rồi. Cậu cũng cần một người bạn bên cạnh như vậy không phải sao? Thời gian có thể chứng minh hết thảy.” Ôn nhu trong mắt Dịch An biến thành kiên định.

“Tôi muốn cho Vũ Mao một gia đình bình thường, hi vọng nó khỏe mạnh lớn lên trong một môi trường bình thường… Một mình tôi không cho được, cho dù cùng cậu cũng giống nhau, không cho được.” Vũ Thần lý luận, chỉ muốn nhanh chóng làm cho Dịch An buông tay, cậu cũng không hi vọng cậu và Dịch An biến thành loại qua hệ ướt át bẩn thỉu.

Sắc mặt Dịch An trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Vậy Phương Trạch kia cho được không?”

Phương Trạch đúng là một vết sẹo của Vũ Thần, dù vết thương đã đóng vảy nhưng cũng không phục hồi như cũ được. Trong lúc nhất thời cậu không thể phủ định đáp án, hai người lần lượt im lặng, không khí cũng lạnh băng tới cực điểm.

Vũ Thần không ôm chờ mong đối với Phương Trạch, trong lòng cũng có khúc mắc không nhỏ, dù sao hoàn toàn quên mất một người cũng cần thời gian.

Vũ Thần hữu khí vô lực nói: “Tôi với anh ta không còn bất cứ quan hệ nào, tôi cũng không chờ mong anh ta có thể mang đến cái gì cho tôi cả.” Nếu có gì gút mắc, cũng là chuyện sau này, Vũ Thần đã không hề ôm ảo tưởng đối với Phương Trạch nữa.

Vũ Thần rũ hai mắt xuống, lộ ra thương cảm khiến lòng Dịch An lại mềm xuống, anh hận vừa rồi chưa suy xét đã nói ra. Dịch An tự nhiên nắm lấy bàn tay lạnh ngắc của Vũ Thần, ôn nhu nói: “Nếu như vậy, cậu cho tôi cơ hội đi, cũng là cho chính cậu một cơ hội được không?”

“Tôi…” Vũ Thần nghĩ muốn từ chối, nhưng tay không cách nào rút ra khỏi bàn tay ấm áp kia.

Dịch An như là được cổ vũ, tay càng nắm chặt hơn. Lòng người luôn mềm yếu, nếu anh có thể sưởi ấm tay Vũ Thần, thì trái tim anh cũng đủ ấm áp.

Phần ấm áp này chỉ dừng lại một lát, Vũ Thần vẫn bình tĩnh rút tay về.

“Dịch An, không như vậy được. Kỳ thật tôi muốn trở lại cuộc sống trước kia, mang theo Vũ Mao cùng sống qua ngày. Tôi và cậu… thật sự không được.”

“Cậu…” Tay Dịch An đành phải xấu hổ rút về, anh nghĩ mình còn có hi vọng, cũng không ngờ lại bị giội một gáo nước lạnh.

“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Cậu cũng ngủ đi.” Bởi vì áy này, Vũ Thần cố ý tránh ánh mắt của Dịch An, chui vào trong chăn ồm ồm nói.

“Ừm, ngủ ngon. Đừng để bị cảm lạnh.”

Âm thanh Dịch An rất lạnh, cậu không nhìn thấy biểu tình của Dịch An, nghe thấy âm thanh dịch ghế của Dịch An, cậu liền từ trong chăn ngó ra nhìn theo ánh đèn mỏng manh. Đèn ngủ mờ mờ càng làm cho bóng dáng Dịch An có phần ảm đảm, Vũ Thần trừ bỏ xin lỗi còn có nhiều bất an.

Ngày mai nói xin lỗi Dịch An đi, Vũ Thần âm thầm nghĩ, dù băn khoăn cũng chỉ có thể nói một tiếng thực xin lỗi.

.:End 37:.

(1) Ở bản QT là ‘tiếu nha đầu’, ta chuyển 100% về VN cho dễ hiểu. Ai không đồng ý thì giơ tay. *cười cười nhìn roi mây*

Spoil đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ta đã ngấu nghiến xong 3 phiên ngoại, thấy Dịch An cũng có chút phúc hắc chứ chẳng hiền lành như vầy đâu. Các nàng cẩn thận kẻo bị anh lừa nhá.

2, 4, 6 ta đi học thêm Kế toán, thầy dạy hơi bị đẹp trai, đúng chuẩn nữ vương thụ luôn, vậy nên ở công ty tranh thủ edit, làm bài, tối về làm bài và edit để tới lớp chỉ làm một việc: ngắm thầy. Ôi, hạnh phúc chết mất. *che khăn cười ngả nghiêng*

Kem đánh răng: Ai mà phàn nàn về tốc độ edit của ta thì… *nhìn roi mây* *lườm lườm Viễn* Vậy là nhanh rồi nhá, đừng làm ta tủi thân là ta bỏ vào xó tự kỉ đấy. *giả vờ khóc lóc*

Viễn: ủa, vậy từ Sky đổi thành kem đánh răng hử *cười đểu*